Chương 1079
“Anh rể tương lai kia của em, dáng dấp bình thường, tuy trong nhà có tiền, nhưng trong mắt em cũng chẳng đáng gì!”
“Tài sản chục triệu mà cũng có thể gọi là có tiền sao? Em đi học ở thành phố Phán, trong mấy bạn học em quen cũng có hơn năm người tài sản trong nhà hơn trăm triệu đấy!”
“Muốn em khâm phục, anh ta còn kém xa!”
Cô ta dựng thẳng ngón tay ngọc ngà, ánh mắt lóe sáng.
“Nếu nói đến nhân vật khiến em thật sự khâm phục, vậy thì em nói cho anh, là người đứng đầu thành phố Phán, Từ Uyên Đình – ông Từ!”
“Từ Uyên Đình?”, Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt khẽ thay đổi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
“Đương nhiên!”
Giọng nói Ngô Duyệt Vũ kiêu ngạo, tiếp tục nói: “Ông Từ là ông trùm đứng đầu thành phố Phán, được coi là anh hùng hào kiệt ở cả tỉnh Xuyên, xếp hạng cũng đủ để nằm trong năm hạng đầu, tài sản nắm trong tay cũng đến cả tỷ, còn là CEO được bổ nhiệm đến chi nhánh thành phố Phán của tập đoàn Lăng Thiên, cho dù là về quan hệ, tài sản, hay quyền thế cũng là người vô cùng mạnh!”
“Ngay cả bố của mấy người bạn em quen thuộc kiểu nhà có quyền thế nhưng khi gặp Từ Uyên Đình thì cũng sợ này sợ kia, cũng phải kính cẩn kính rượu!”
“Quan trọng nhất là, ông Từ là thuộc hạ của cậu Diệp tỉnh Xuyên, làm việc cho cậu Diệp!”
Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Thiên, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thiên kỳ quái, còn tưởng rằng Diệp Thiên chừng từng nghe nói đến Từ Uyên Đình và cậu Diệp, vội giải thích: “Cậu Diệp, là chí tôn ở thế giới ngầm của tỉnh Xuyên chúng ta, thống lĩnh các chư hùng tỉnh Xuyên, một người trấn áp cả một tỉnh. Người như Lâm Thiên Nam của Xuyên Nam, hay Ngô Quảng Phú của Lư Thành, cả ông Từ của thành phố Phán, hay những nhân vật kiêu hùng từng nổi danh của tỉnh Xuyên đều cam tâm để anh ta sai khiến!”
“Có thể móc nối quan hệ với anh ta thì cho dù là một con chó, thì cũng là con chó mạnh nhất!”
“ông Từ làm việc dưới quyền cậu Diệp, dựa vào tập đoàn Lăng Thiên, bản thân vừa có quan hệ và quyền thế ngập trời, nhân vật như vậy mới thật sự khiến em khâm phục!”
Diệp Thiên đút một tay vào túi, khẽ cười lắc đầu.
“Anh còn tưởng em nói ai, hóa ra là Từ Uyên Đình!”
Giọng điệu cậu bình thản, thậm chí còn có chút ý cười khó hiểu, khiến Ngô Duyệt Vũ nhíu chặt mày.
“Anh có ý gì? Thấy giọng điệu anh thì anh còn lợi hại hơn ông Từ sao?”
Diệp Thiên không nói gì, chỉ kéo giãn gân cốt.
“Như vậy đi Tiểu Vũ, chúng ta đánh cược!”
“Ngày mai tiệc đính hôn của chị Tinh kết thúc, nếu anh chứng minh cho em là anh có thể làm được đến mức khiến em bội phục thì từ nay về sau, em phải làm theo những gì anh nói, thế nào?”
Ngô Duyệt Vũ đánh giá Diệp Thiên từ trên xuống dưới, thấy cả người Diệp Thiên ăn mặc không đến năm trăm tệ, lập tức bật cười thành tiếng.
“Anh Diệp Thiên, anh thật sự nghĩ em vẫn còn là cô nhóc nhỏ theo sau đuôi anh năm đó sao?”
Vẻ mặt cô ta kiêu căng, giống như một con phượng hoàng kiêu ngạo.
“Được, nếu anh đã muốn đánh cược với em, thì có thể!”
“Chỉ cần anh có thể khiến em khâm phục, lời anh nói chắc chắn em sẽ nghe theo, bảo em làm gì em cũng sẽ làm theo toàn bộ!”