Cao Thủ Tu Chân

Chương 1049




Lưu Hằng bị Diệp Thiên ném một phát ngã chảy máu đầu, mắt nổ đom đóm, một lúc lâu sau mới đứng lên được. Cậu ta không dám tin là Diệp Thiên lại dám ra tay ở đây.



Gây chuyện ở buổi tiệc nhà họ Giang thì đến cả cậu ta – cậu chủ độc nhất của nhà họ Lưu cũng không dám.



Trong đại sảnh của buổi tiệc có không ít người nhìn thấy cảnh tượng này. Bọn họ đều chau mày, tất cả đều nhìn về phía Diệp Thiên.





Những người này đều là những người quyền quý của thủ đô. Bọn họ lúc này đang đánh giá Diệp Thiên và thầm suy nghĩ về thân phận cũng như lai lịch của cậu.



Ra tay đánh người trong buổi tiệc của nhà họ Giang e rằng dù có những cậu ấm hàng đầu như Diệp Tinh hay Âu Dương Đoạn Vân thì cũng chưa chắc đã quyết đoán được như thế này.



“Gã này rốt cuộc đang làm gì vậy?”



Tiết Tử Kỳ run rẩy và tái mặt.



Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ Diệp Thiên dám ra tay với Lưu Hằng.



Sau khi kinh hoàng thì cô ta cảm thấy sợ hãi. Nhất là khi nhìn thấy các vị khách đều quay qua nhìn thì cô ta càng cảm thấy trống rỗng hơn.



“Lần này xong rồi!”



Cô ta vốn đinh dựa vào mối quan hệ giữa mình và Lưu Hằng để có thể dùng vài câu nói cứu vãn nhưng Diệp Thiên ra tay đã khiến cho suy nghĩ của cô ta vỡ vụn.



Bây giờ, dù Lưu Hằng không ra tay với Diệp Thiên thì chủ nhà của buổi tiệc lần này cũng sẽ không tha cho cậu.



Cô ta nhìn Lý Tinh Tinh thế nhưng không hề nhìn thấy bất kỳ sự lo lắng nào từ cô ta. Lí Tinh Tinh chỉ tỏ ra bình tĩnh, đưa tay lên cằm giống như những gì Diệp Thiên làm là điều đương nhiên vậy.



“To gan cuồng ngạo. Cậu là ai mà dám ra tay ở đây? Cậu có biết đây là đâu không?”



Một tiếng quát vang lên. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen sải bước đi vào đứng trước mặt Diệp Thiên.



“Lưu Chí Toàn sao?”



Nhìn thấy người tới, Tiết Tử Kỳ bỗng cảm thấy nặng nề.



Người tới chính là gia chủ của nhà họ Lưu, bố của Lưu Hằng.



Đây là một thương nhân làm mưa làm gió ở thủ đô, giá trị không dưới một tỷ tệ hơn nữa còn có mối quan hệ rộng, là một nhân vật mà giới thương nhân ở thủ đô muốn đấu lại cũng khó.



Diệp Thiên thản nhiên nhìn: “Còn lắm lời thì tôi cũng vứt ông luôn đấy!”



Lưu Chí Toàn đanh mặt. Là một thương nhân, ông ta khó có thể tưởng tượng lại có một vãn bối dám nói với mình như vậy.



Ông ta lập tức sầm mặt: “Ngông cuồng!”



“Hôm nay là buổi tiệc của tầng lớp thượng lưu do nhà họ Giang tổ chức. Vậy mà cậu dám làm loạn ở đây, không nghĩ đến hậu quả à?”



“Lại còn đòi ra tay với tôi. Với cái loại ngông cuồng không biết điều như cậu thì tôi thấy cậu căn bản không đủ tư cách tham gia buổi tiệc này, là do lẻn vào đúng không, giờ tôi sẽ gọi…”



Hai từ ‘bảo vệ’ còn chưa kịp nói ra thì Diệp Thiên đã lại vung tay.



Cả người Lưu Chí Toàn bay lên không trung đập vào người Lưu Hằng. Hai bố con một trước một sau đều bị Diệp Thiên vứt ra ngoài ngã chảy máu đầu và bị thương nặng ngay tại chỗ.



“Soạt!

Không ít người nín thở. May mà những người này đều là giới thượng lưu quyền quý, vậy mà còn phải tái mặt.