Cao Thủ Tu Chân

Chương 1011




“Muốn tìm nhà họ Giang, không cần phải đợi đến tối nay đâu!”



Cận Vô Trần trên không trung với ánh mặt lạnh lùng mang theo giọng nói càng băng giá hơn.



“Vừa rồi lão phu sơ suất nên chịu thiệt. Tôi là người phụng sự cho nhà họ Giang, cậu kết thù với nhà họ Giang thì đương nhiên là có liên quan tới tôi!”



“Có dám ra đây chiến một trận không?”



Âm thanh của Cận Vô Trần vang vọng. Vô số du khách dừng bước và cảm thấy kinh sợ.





“Lẽ nào vị thần tiên kia đang khiêu chiến với ai đó sao?”



“Không phải chứ? Có phải mình bị hoa mắt không. Lẽ nào trên đời này thật sự có thần tiên sao? Hơn nữa còn là thần tiên đánh nhau nữa!”



“Cái gì mà hoa mắt chứ, không thấy nhiều người cũng đều nhìn về phía đó à? Rõ ràng là một đội thần tiên mà!”



Đám đông xì xào, tất cả đều biến sắc. Những người ở đây đều là những người lễ Phật tin Thần. Nhưng họ chưa bao giờ tin trên đời này có thần tiên thật. Thật không ngờ hôm nay là được tận mắt chứng kiến một vị tiên nhân lơ lửng trong không trung”.



“Ông muốn chiến đấu với tôi?”



Diệp Thiên vẫn ngồi trong thiền viện nhưng giọng nói thì vọng ra tới bên ngoài.



“Chưởng đánh vừa rồi mà ông chưa rút ra được bài học cho mình à?”



“Tốt nhất là ông nghĩ cho kỹ. Chưởng đánh vừa rồi tôi còn nương tay đấy. Nếu như tôi ra tay thật thì sẽ không như vậy nữa đâu!”



“Ông đã tu hành gần trăm năm, khó khăn lắm mới đạt được siêu phàm á phẩm, hơn nữa còn là một kẻ mạnh ở Hoa Hạ, tôi thật sự không muốn đánh phế ông!”



Cận Vô Trần đanh mặt. Mấy chục năm rồi, từ lần ông ta thua bởi người sư huynh của mình, mất đi vị trí chưởng môn ở núi Võ Đang thì đã rời bỏ Võ Đang tới thủ đô cung phụng nhà họ Giang. Khoảng thời gian đó cũng mấy chục năm rồi.



Nhưng dù năm đó có thua bởi sư huynh thì cũng chưa từng có ai ăn nói ngông cuồng với ông ta như vậy. Lúc này một kẻ tiểu bối lại đang dạy dỗ ông ta với vẻ trịch thượng. Cảm giác này thật sự vừa hoang đường vừa tức cười.



“Ngông cuồng!”, ông ta bừng tỉnh, hừ giọng lạnh lùng. Hai ống tay tạo ra một nguồn sức mạnh và định tách thiền viện ra.



Đúng lúc này, một luồng sức mạnh dâng lên phát ra ánh sáng màu lam chiếu rọi từ trên xuống, đập vào ống tay áo ông ta và phá tan nguồn sức mạnh của Cận Vô Trần.



Diệp Thiên ung dung bước đi, đứng ra bên ngoài thiền viện, ánh mắt không chút biểu cảm.



“Xem ra ông muốn chết rồi!”



Cậu vốn không muốn ra tay với Cận Vô Trần. Dù sao thì Thông Thiên Kính cùng từng nói vào đợt đại kiếp tuyệt thế, Hoa Hạ có thêm một vị cao thủy thì sẽ có thêm một phần sức mạnh.



Vậy mà Cận Vô Trần không biết điều, lại muốn tiêu hủy thiền viện nơi Thi Tú Vân đang ở thì cậu đã hạ quyết tâm giết chết ông ta rồi.



“Soạt!”



Một giây sau, gió dưới chân cậu cuồn cuộn, bụi bay tứ tung. Câu lao lên trời như một mũi tên.



Cận Vô Trần khẽ tái mặt, nắm đấm dần phóng tro trước mặt ông ta với tốc độ cực nhanh.



“Hừ!”



Ông ta kinh hãi nhưng không hoảng loạn, hai tay mềm mại như ôm mặt trăng và khẽ thi triển.



“Thái Cực Âm Dương Kình!”



Võ Đang, được truyền từ cuối nhà Minh, Tam Phong Chân Nhân vì Khai Sơn tổ sư mà tạo ra thái cực, truyền tới ngày nay trở thành một quyền pháp của cộng đồng mà già trẻ gái trai đều dùng được. Có thể thấy sức ảnh hưởng và phổ biến cực lớn của nó.



Cận Vô Trần là trưởng lão truyền công của núi Võ Đang thì Thái Cực Quyền đương nhiên càng tinh thuần hơn. Một tay mang sức mạnh âm dương, nhu cương tụ hội, vừa nhanh vừa chậm nên chưởng đánh của Diệp Thiên đã bị ông ta tách làm ba phần và tan biến.



“Hóa ra ông là người của Võ Đang, thú vị đấy!”



Diệp Thiên nhướn mày, khẽ nhếch miệng cười như tiếc nuối.



“Nói ra thì khi tôi sáng tạo ra môn võ này, đạt tới trình độ như bây giờ cũng không thể tách rời khỏi Thái Cực. Nói một cách thông tục thì chính đạo lý Thái Cực Âm Dương đã khởi phát ý tưởng cho tôi!"



“Ông là người của Võ Đang thì tôi cho ông cơ hội cuối cùng, lập tức rời đi ngay bây giờ!”



Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng khi nói câu cuối.



“Còn dây dưa thì phải giết!"



Lúc này, sát khí đã tràn ngập khắp không gian.