- Hai nha hoàn này thân thể xinh đẹp khêu gợi hơn người..
Một giọng nói hèn mọn truyền ra, nương theo là tiếng nghẹn ngào của nữ nhân.
- Chúng ta chỉ sờ soạng hai nha hoàn này chứ đừng có làm quá mức, bọn họ là do thiếu gia bắt đấy.
Một tên khác khuyên nhủ.
- Khà khà…thiếu gia coi trọng chính là các phu nhân của Vi tước phủ, hai nha hoàn này tuy rằng dáng dấp xinh đẹp, nhưng không đến mức vào được trong mắt thiếu gia đâu. Thiếu gia bắt lấy bọn họ là vì dẫn dụ dỗ các phu nhân Vi tước phủ đến đây cứu, bây giờ đã bắt được một phu nhân, hai nha hoàn này tự nhiên không còn có tác dụng gì, đây là chúng ta được tiện nghi mà.
Going nói hèn mọn tiếp tục vang lên.
- Thiếu gia đúng là thần cơ diệu toán, biết các phu nhân Vi tước phủ trước đây đều là giang hồ nữ hiệp, dựa vào biết võ công, gặp phải chuyện như thế này nhất định sẽ lẻn vào Đông phủ cứu nha hoàn của mình, làm sao biết Đông phủ đã sớm cho người mai phục, chờ các nàng tự chui đầu vào lưới đây.
Tên còn lại biểu lộ cảm xúc.
Tống Thanh Thư xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy Đào Hồng, Liễu Lục y phục đã bị cởi ra vứt ở bên cạnh, hai tay bị trói ngoặt lại phía sau, miệng cũng bị nhét vải vào, Đào Hồng trước người chỉ còn cái yếm cùng tiểu nội khố, màu xanh cái yếm cùng màu xanh cái tiểu nội khố như ẩn như hiện, lộ ra da thịt trắng noãn nhẵn nhụi, cặp song phong tuy bị màu xanh cái yếm bao vây lấy, nhưng nhìn thấy rỏ ràng hai đầu núm vú đội lên, gốc chân vú mép tròn no đủ tản mát ra vô cùng mị lực, eo thon dương liễu dịu dàng nắm chặt, cái bụng bằng phẳng, cái mông cũng rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thon dài rắn chắc, nhìn qua Liễu Lục cũng lộ ra một thân trắng noãn da thịt nhẵn nhụi, hai bầu vú dưới cái yếm màu vàng nhạt cao cao nổi lên, bầu vú no đủ tản mát ra khêu gợi người, chính giữa cặp đùi thon dài là một tiểu nội khố nhỏ bé màu màu vàng, đơn bạc tấm vải tơ hiển lộ ra bên dưới khu vực thần bí nhấp nhô thảm cỏ đen mờ ảo, nhìn hai gã nam nhân tới gần, trong ánh mắt tràn các nàng ngập tràn kinh hoảng.
Biết tiếp tục nghe tiếp cũng không có thu thêm tin tức giá trị gì nữa, Tống Thanh Thư đẩy ra cánh cửa xông vào vào, hai tên hộ viện phản ứng, nhưng vẫn không kịp, lập tức liền bị Tống Thanh Thư điểm trúng huyệt đạo.
- Các ngươi vừa rồi nói tới bắt được phu nhân Vi tước phủ, hiện đang ở nơi nào?
Tống Thanh Thư nhìn hai người trầm giọng hỏi.
Hai tên hộ viện cũng kiên cường, không hé rang lên tiếng, Tống Thanh Thư sớm đoán được tình huống này, tiện tay điểm huyệt ngủ một tên, còn lại tên vừa rồi có giọng nói hèn mọn kia..
- Ngươi... ngươi làm gì với hắn?
Thanh âm đối phương giật mình.
- Chỉ làm hắn ngất đi thôi,
Tống Thanh Thư tiếp tục nói,
- Có như vậy, thì hắn sẽ không nghe được lơi của ngươi nói, hãy cho ta biết phu nhân kia hiện tại ở nơi nào, nói xong ta sẽ thả các ngươi.
Thấy đối phương trên mặt vẫn trơ trơ, Tống Thanh Thư cười lạnh,
- Ngươi không nói cũng không sao, ta giết ngươi rồi hỏi lại hắn cũng được.
- Vạn nhất hắn cũng không nói, ngươi sẽ không còn manh mối.
Tên hộ viện trong lòng kinh hoảng, hắn cũng không phải là loại người cứng rắn, chỉ là biết nếu ngày hôm nay để lộ bí mật, dựa theo quyền thế Đông gia, kết cục của mình so với chết đi còn đỡ khổ hơn.
- Nếu hắn thấy đồng bọn chết ở trước mặt mìn, ta nghĩ hắn sẽ hợp tác đấy.
Nói xong Tống Thanh Thư liền bóp cổ của đối phương, từng chút gia tăng sức lực.
- Mau buông tay, ta nói…ta nói.
Từ cổ truyền đến đau nhức, đ cả người tên hộ viện run rẩy, vội vã cầu xin.
- Ngươi lúc nào nói xong, ta sẽ buông tay.
Tống Thanh Thư sau khi đe dọa, đối phương quả nhiên đi vào khuôn phép..
- Phu nhân đó bị mang tới trong phòng của thiếu gia.
Hộ viện cảm thấy mình sắp không thở nỗi rồi, không ngừng ho khan, nhanh chóng nói.
- Gian phòng của thiếu gia ngươi ở đâu?
Tống Thanh Thư trong lòng lo lắng Song Nhi, trên tay khí lực lại gia tăng mấy phần.
- Đông... phía đông bắc Ỷ thúy viên.
Hộ viện trướng đỏ mặt lên, trên cổ gân xanh phồng ra..
- Ỷ thúy viên?
Tống Thanh Thư trong lòng ghi nhớ cái tên này, một chưởng đem đối phương đánh ngất đi.
Sau khi cỡi trói, Đào Hồng, Liễu Lục nhanh chóng mặc lại y phục, Tống Thanh Thư vừa tới gần, thì hai nha hoàn co rụt người lại.
- Là ta….
Tống Thanh Thư đem cái khăn che mặt kéo xuống, nhìn hai nàng nói.
- Tống đại nhân…
Hai nha hoàn nhìn thấy người quen thuộc, mừng đến phát khóc.
- Hiện tại cấp bách, không cần nói nhiều, ta trước tiên đưa ngươi ra ngoài Đông phủ, vì còn phải cứu thiếu phu nhân.
Tống Thanh Thư nhanh chóng nói.
- Tống đại nhân, trước cứ cứu thiếu phu nhân đi, nàng đang gặp nguy hiểm.
Hai nha hoàn cùng một lời nói.
- Nhưng các ngươi ở lại chỗ này quá nguy hiểm, nhỡ có người đến, các ngươi sẽ không cách nào chạy thoát. Đừng cãi lời, đi mau.
Tống Thanh Thư lắc đầu, không đợi hai nha hoàn biện bạch, tliền mỗi tay ôm một nha hoàn về tường viện Đông phủ bay đi.
Tống Thanh Thư vì vội vã cứu Song Nhi, nên vận dụng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, hai nha hoàn thấy bên tai tiếng vù vù vang vọng, đến khi phản ứng lại, thì đã ở bên ngoài Đông phủ rồi..
- Các ngươi trước cứ về Vi Tước phủ, ta đi cứu các thiếu phu nhân của các ngươi.
Tống Thanh Thư mới vừa nói xong liền biến mất, hướng về Đông phủ bay đi.
Hai nha hoàn đồng thời rơi vào trầm mặc, trong quan niệm của các nàng, hạ nhân chỉ có hi sinh chính mình để cứu chủ nhân, vì lẽ đó ở trong Đông phủ hai nàng đều nói để cho Tống Thanh Thư đi cứu thiếu phu nhân của các nàng, nào ngờ Tống Thanh Thư trong đầu không phân biệt, cứ như vậy đem hai nàng cứu trước đưa ra ngoài.
- Tống đại nhân so với những người khác so ra, không giống…không giống nhau.
Đào Hồng thở dài nói.
- Đúng đấy …
Liễu Lục hai mắt cũng có chút thất thần,
- Hi vọng Tống đại nhân đem thiếu phu nhân cứu ra bình an.
Bây giờ Tống Thanh Thư vận dụng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, ở trong Đông phủ xẹt qua, giống như một con cú đêm, đám hộ viện đông đạo, nhưng không ai chú ý tới trên đỉnh đầu mình có kẻ xâm nhập.
Thân trên không trung, toàn bộ bố cục Đông phủ, Tống Thanh Thư nhìn không sót chỗ nào, rất nhanh tìm tới phía góc đông bắc Ỷ thúy viên, chú ý tới đám thị vệ đứng gác chung quanh, Tống Thanh Thư nhướng mày, không muốn đánh rắn động cỏ, lặng lẽ từ phóng lên trên nóc tiến đến.
Dựa theo phía dưới gian nhà âm thanh truyền đến, Tống Thanh Thư cũng tìm gian phòng của Đông Ngạc Luân Đại, móc ra một mảnh ngói trên nóc nhà, Tống Thanh Thư đưa mắt nhìn xuống.
- Thiếu phu nhân, ngươi có thể chịu đựng rất tốt đấy, đã trúng độc của ta, lại có thể duy trì thanh minh đến bây giờ.
Nghe được câu của Đông Ngạc Luân Đại, Tống Thanh Thư cả kinh, Song Nhi đã bị trúng độc?
- Ta và Đông gia không thù không oán, vì sao ngươi lại ba lần bốn lượt cứ nhằm vào ta?
Một giọng nữ nhân run run truyền đến, Tống Thanh Thư di chuyển ánh mắt, thấy bên giường đang ngồi một cô nương xinh đẹp, khuôn mặt ửng hồng, trên trán tươm ra những giọt mồ hôi, hai tay bấu lấy thật chặt sự thành giường, những đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá mức trở nên trắng bệch, không phải Song Nhi thì còn là ai?
- Không thù không oán?
Ngạc Luân Đại cười lạnh,
- Thiếu phu nhân đương nhiên cùng Đông gia không có thù gì oán, nhưng phu quân ma quỷ kia của thiếu phu nhân thì lại không như thế."
- Tiểu Bảo?
Song Nhi thất thần, nghi hoặc hỏi,
- Hắn làm gì mà đắc tội với Đông gia?"
- Lúc trước Vi Tiểu Bảo vô lại kia, giúp hoàng thượng diệt trừ Ngao Bái, có thể nói đã trở thành tâm phúc của hoàng thượng, hắn không đem Đông gia để vào ở trong mắt, lại dám trêu ghẹo danh xưng của phụ thân ta!
Đông Ngạc Luân Đại đem chuyện ân oán ngày trước nói kể lại rồi nói,
- Phụ thân ta đại lượng không tính toán với hắn, có điều ta thì hàm dưỡng không tốt như vậy. Đáng tiếc Vi Tiểu Bảo đã đi đời nhà ma, ta muốn báo thù cũng báo không được, cho nên mới đem mục tiêu trả lên trên thân thể mấy phu nhân của hắn.
- Tiểu Bảo hắn nói như vậy cũng không có chú ý gì, hắn không phải cố tình mạo phạm đến Đông gia, nếu vậy ta thay mặt hắn hướng về các ngươi tạ lỗi.
Song Nhi cũng đã rõ ràng rồi đầu đuôi câu chuyện, cố gắng tỉnh táo nói.
- Nếu như lời tạ lỗi hữu dụng, trên đời này sao còn có nhiều ân oán như vậy?
Ngạc Luân Đại khinh thường khoát tay áo,
- Hừ… Vi Tiểu Bảo gây nghiệt, hắn không trả được, thì cứ để phu nhân của hắn trả thay cũng tốt..
- Rõ ràng là Tiểu Bảo khi còn sống, Đông gia các ngươi không dám tìm tới, bây giờ ở đây lại nói mạnh miệng, quả thực là buồn cười.
Song Nhi rất nhanh đánh gãy lời của đối phương.
- Tùy tiện phu nhânmuốn nói thế nào cũng được,
Đông Ngạc Luân Đại cũng không tức giận, trái lại say mê nhìn Song Nhi nói,
- Phu nhân bây giờ có phải là cảm thấy cả người như nhũn ra toả nhiệt, ở bên dưới hạ thể là phảng phất bị trùng phá, bên trong như đê đập tràn ra hồng thủy, dâng trào ra?
Nói xong hắn sỗ sàng nhìn xuống giữa hai chân Song Nhi, nơi đáy quần nàng quả nhiên chất lỏng dịch nhờn đã rỉ ra làm thấm ra ướt bên ngoài làn vải lụa quần..
- Vô liêm sỉ!
Song Nhi quát mắng, chỉ tiếc bởi vì tác dụng dược lực, giọng nói mắng ra phảng phất như hờn dỗi vậy,
- Ngươi cho ta uống dược vật gì?
- Dược vật này có cái tên phi thường dễ nghe, gọi "’ Mê Xuân Tửu “ chỉ thua đệ nhất dâm dược thiên hạ "’ Kỳ dâm hợp hoan tán ‘’ mà thôi, dược vật này không cần nói đụng vào, chỉ cần pha rượu ngửi một hồi thì thân thể cũng đã không chịu được, huống chi thiếu phu nhân vừa rồi lại được ta cho ăn nhiều như vậy...
Đông Ngạc Luân Đại cất tiếng cười to,
- Phu nhân có biết dược vật này là nơi nào đến?"
Song Nhi đỏ mặt phi một cái:
- Loại hạ lưu này, làm sao ta biết.
- Đây chính là phu quân của thiếu phu nhân đưa cho ta.
Đông Ngạc Luân Đại cười đắc ý vô cùng.
- Cái gì?
Song Nhi trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, lập tức lắc đầu nói,
- Không thể nào, ngươi gạt ta.
- Vi Tiểu Bảo khi còn sống thời điểm là đệ nhất tâm phúc của hoàng thượng trước mặt mọi người, vào lúc ấy xác thực ta không dám manh động, đành phải giả vờ kết giao cùng hắn, để tìm tới trên người hắn lộ ra sơ hở.
Đông Ngạc Luân Đại nhớ lại chuyện ngày trước, sắc mặt trầm xuống,
- Dược vật này chính là ngày nào đó cùng hắn đi đến Dương Châu, trước đây Lệ Xuân viện có sử dụng một loại rượu thuốc Tây Vực tên là Mê xuân tửu, không giống với các loại rượu thuốc thông thường, loại rượu này sẽ không làm cho người uống say hôn mê bất tỉnh, mà chỉ kích thích sựđòi hỏi tiềm tàng dục vọng trong thân thể, có thể khiến người bất tri bất giác bị trầm luân sa đọa, sau khi tan rượu sẽ lầm tưởng rằng tất cả mọi chuyện xảy ra là do bản thân mình muốn...
Nghe hắn nhấc lên Lệ Xuân viện, Song Nhi biết rằng có thể đúng là Tiểu Bảo đã đưa hắn, toàn thân nàng liền lạnh ngắt.
- Nhắc tới đúng là mỉa mai,
Đông Ngạc Luân Đại đứng lên, từng bước áp sát tới bên giường Song Nhi,
- Vi Tiểu Bảo cho ta dược vật, ta lại dùng ở chính trên thân thể thiếu phu nhân của hắn. Hắn dưới suối vàng nếu có biết chắc chắn là chết không nhắm mắt, ha ha….
Đông Ngạc Luân Đại cất tiếng cười to, nhìn thấy ánh mắt Song Nhi dần dần mê ly, càng đắc ý:
- Chỉ là đáng tiếc, để cho nhị phu nhân họ Phương kia chạy mất, vốn là ta là dự định bắt lấy cả hai phu nhân của Vi Tiểu bảo, sẽ hý lộng trò nhất long nhị phượng, phát tiết trên người cả hai phu nhân của hắn, thì mới có thể giải được mối hận ngày trước a….