Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Chương 236: Dã vọng của điền quy nông




- Tiểu tử ngươi nói cái gì?

Quỳ Hoa lão tổ đôi lông mày dựng thẳng.

- Không có nói cái gì…. không có gì,

Tống Thanh Thư lúng túng bỏ qua chuyện này, nếu lão yêu quái này trở mặt, mình lúc này có thể đánh không lại,

- À… tiến bối luyện công cần có Chân Long chi khí, tình hình gần đây sao rồi?

- Đương nhiên là càng dày đặc thì càng tốt.

Quỳ Hoa lão tổ đáp, trong lòng suy nghĩ chẳng biết vì sao, lúc trước Chân Long chi khí của Khang Hi vững mạnh, thời gian gần đây lại có chút suy kiệt.

- Nếu như có thể hút đầy đủ Chân Long chi khí, tiền bốii có thể phi thăng thành tiên không vậy?

Tống Thanh Thư đối với chuyện này rất hiếu kỳ.

- Phi thăng thành tiên?

Quỳ Hoa lão tổ trong mắt loé ra một tia sáng kích động, đáng tiếc rất nhanh lại ảm đạm, lắc đầu nói rằng,

- Biết bao nhiêu Chân Long chi khí cho đủ, dù đem hết tất cả các Hoàng Đế gộp lại cũng không đủ…

- Vậy tiền bối có nghe nói qua Long mạch của Đại Thanh chưa?

Tống Thanh Thư hỏi..

- Long mạch Đại Thanh?

Quỳ Hoa lão tổ cả người run lên,

- Lão phu có nghe qua truyền thuyết này, hình như lời đồn nó nằm đâu đó trên vùng đất của Liêu Đông... Làm sao, ngươi biết?

Tống Thanh Thư bí ẩn nở nụ cười:

- Tiểu bối chỉ là thuận miệng thôi.....

Nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại Quỳ Hoa lão tổ ngơ nhìn theo.

Ra khỏi hoàng cung, Tống Thanh Thư đi về phủ của mình, nhìn lên trên tấm bảng hai chữ “ Tống phủ “, hắn chợt giật mình có chút hoảng hốt, y tòa phủ này lúc trước là Vi Tiểu Bảo đưa tặng cho hắn...

Đẩy cửa cổng vào, từ xa xa truyền đến tiếng cãi vã một đôi nam nữ, Tống Thanh Thư tò mò đi thẳng tới.

- Ngươi để ta chết ở bên trong ngục là được rồi, làm gì phải đi cầu Phúc Khang An tên súc sinh kia, kết quả hắn chiêm đoạt được thân thể của người rồi cũng không có ý định thả ta ra, cuối cùng vẫn phải là dựa vào Tống Thanh Thư mới cứu được ta.

Giọng một nam nhân phẫn nộ.

- Thiếp làm sao biết hắn không tuân thủ hứa hẹn... Từ khi huynh bị bắt nhốt vào nhà lao, thiếp tìm đến những bằng hữu trước kia của huynh, nhưng không một ai chịu giúp đỡ. Ngày đó khi biết được huynh đang gặp cực hình, tình thế cấp bách nên mới đi tìm gặp hắn m..

Giọng nói nữ nhân tràn ngập ủy khuất.

- Ngươi đúng là tiện nhân, nếu như không phải là Điền nhi cho ta biết sự thật, có phải là là ngươi sẽ giấu ta cả đời?

Nam nhân giận dữ hét to.

- Chuyện đã lỡ xảy ra như vậy, nếu huynh biết thì cũng chỉ càng thêm khó chịu trong người, thiếp một mình thương tâm thì được rồi, cần gì phải để huynh biết đây.

Nữ nhân thở dài, nhưng sau lưng đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi nghe thấy trượng phu chất vấn hỏi nàng, sợ đến hồn phi phách tán, cứ tưởng rằng chuyện của mình cùng Tống Thanh Thư đã bị bại lộ, sau đó chậm rãi nghe ra mới hiểu ra được, nguyên lai là Điền Thanh Văn cho rằng đêm đó chính nàng đi tìm Phúc Khang An ở lại giao hoan với hắn, cho nên mới mách với Điền Quy Nông.

- Phu nhân, xin lỗi… ta cũng biết phu nhân bị ủy khuất, nhưng bây giờ... ta đã là một phế nhân, tâm tình khó tránh khỏi có chút nóng nảy.

Nghe được thê tử ai oán, trong lòng Điền Quy Nông lại mềm nhũn, liền vội vàng nói.

Hai người này chính là phu phụ Điền Quy Nông và Điền phu nhân, lúc trước sau khi Tống Thanh Thư đem Điền Quy Nông cứu ra sau, liền sắp xếp nhờ chưởng môn Ngũ Hồ Môn là Tang Phi Hồng đem bọn họ hộ tống đến Yến Kinh thành, tạm thời sắp xếp ở trong một gian phòng của phủ đệ mình.

Tuy rằng bây giờ gặp lại có chút lúng túng, nhưng Tống Thanh Thư sau khi trở lại phủ, thế nào cũng phải gặp phu phụ bọn họ chào hỏi, nên làm bộ tằng hắng một cái, bên trong hai người nghe được tiếng, quả nhiên đình chỉ cãi vã, rất nhanh cửa phòng mở ra, Điền phu nhân phong thái xinh đẹp thành thục đứng ở trước cửa, khuôn mặt vẫn mệt mỏi, nhìn thấy Tống Thanh Thư, đầu tiên là mừng rỡ, nhưng rất nhanh đem tâm tình đè ép xuống, không chút biến sắc đem hắn đón vào,

- Quy Nông, Tống công tử về rồi.

Nằm ở trên giường Điền Quy Nông muốn nhỏm người lên, Tống Thanh Thư vội bước đến đè lại:

- Điền huynh có thương tích trong người, không cần giữ lễ tiết.

Nói xong xoay đầu lại nhìn Điền phu nhân,

- Tẩu tử, Điền huynh làm sao lại thêm hư nhược như vậy?

Nghe được hắn đàng hoàng gọi mình là tẩu tử, Điền phu nhân trong lòng nhảy loạn, sắc mặt có chút không tự nhiên:

- Trên đường từ Thịnh Kinh thành trốn ra, dọc trên đường, Điền Quy Nông chịu không nỗi phong hàn, bởi vậy tăng thêm thương thế.

- À…như vậy a,

Tống Thanh Thư nhướng mày, nói,

- Tiểu đệ cùng ngự y trong cung khá quen thuộc, để ngày mai gọi bọn họ tới chữa cho Điền huynh, bọn họ đối với loại thương thế này rất có kinh nghiệm...

Hắn chợt thấy sắc mặt Điền Quy Nông không dễ nhìn, vội vã bồi thêm nói:

- Điền huynh, tiểu đệ không phải là cố ý …

Điền Quy Nông lắc đầu:

- Nếu không nhờ Tống công tử cứu ra, ta đã chết ở trong đại lao Vương phủ rồi, làm như thế nào sẽ trách ngươi, chỉ là bây giờ ta thấy mình sức cùng lực kiệt, sống trên đời còn có ý gì, chi bằng chết đi cho xong, để không liên lụy đến thê tử của mình.

- Quy Nông, không cho huynh nói như vậy, lúc trước thiếp vì huynh, đã rời nhà trốn đi, cho dù võ công của người đó cao huynh gấp mười lần, cũng là bởi vì thiếp yêu huynh, cho nên về sau, mặc kệ huynh biến thành hình dáng gì, thiếp cũng sẽ rời không rời xa huynh.

Điền phu nhân một bên ngồi xuống trên giường, nắm lấy bàn tay của Điền Quy Nông đặt ở trên gò má mình, nước mắt lả chã rớt xuống.

Một bên Tống Thanh Thư cũng ngạc nhiên, người hậu thế khi nhắc tới Điền Quy Nông và Nam Lan hai người này, một kẻ câu dẫn thê tử một ngưởi bỏ phu thâu nam nhân khác, đều mắng là gian phu dâm phụ, không nghĩ tới giữa hai người này cũng có tình yêu chân chính như vậy.

- Phu nhân… cũng biết tình huống của ta bây giờ, phu nhân còn theo ta thì chỉ phá huỷ nửa cuộc đời hạnh phúc về sau, cần gì mà phải vậy chứ? Phu nhân xem Tống công tử nhân phẩm võ công đều là người chi tuyển tốt nhất, đối với chúng ta lại có đại ân, nếu như Tống công tử không chê, phu nhân hãy cùng đến với Tống công tử là được rồi.

Điền Quy Nông dùng ngón tay lau khô nước mắt trên gương mặt Điền phu nhân, thở dài nói.

Lời nói này làm cho sắc mặt Điền phu nhân lập tức đại biến:

- Thiếp toàn tâm toàn ý hầu hạ huynh cả đời, lần sau nếu như còn nói lời như vậy để thăm dò thiếp, thì thiếp sẽ chết đi cho huynh thấy.

Tống Thanh Thư cũng vội vàng khuyên lơn:

- Tẩu tử sâu hiếm thấy như vậy tình, Điền huynh đừng có làm thương tổn trái tim của tẩu tữ nữa..

Điền Quy Nông cười khổ nói:

- Tống công tử cũng không phải không tình huống trọng thương của ta bây giờ, ta làm gì còn mang đến cho nàng hạnh phúc?"

"Ta sẽ trong bóng tối thay thế ngươi làm phu quân tận tình tận lực giúp cho nàng được thỏa mãn cái gọi là hạnh phúc."

Đương nhiên câu nói này Tống Thanh Thư không thể nói ra, bề ngoài hắn nghiêm nghị khuyên lơn:

- Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, cần gì phải để mắt đến tiểu tiết giường chiếu nhỏ nhặt, một ngày nào đó Điền huynh kiến công lập nghiệp, thê tử hưởng phúc, lúc đó lo gì tẩu tử không được hạnh phúc đây?"

- Kiến công lập nghiệp?

Điền Quy Nông tinh thần chợt hơi phấn chấn,

- Nhưng lấy võ công của ta, thì có cái gì mà làm đại sự a.

- Học võ công thì giỏi lắm chỉ thắng với trăm người, những bậc tài trí tuyệt thế thì có thể địch với vạn người nào có dựa vào võ công đâu,

Tống Thanh Thư đây là xuất phát từ nội tâm mà nói, có điều hắn thấy Điền Quy Nông trên mặt có vẻ phản đối nên cười nói tiếp,

- Nhưng Điền huynh là người trong chốn giang hồ, đương nhiên sẽ cảm thấy võ công tin cậy hơn, được rồi, nếu Điền huynh muốn học võ công, trong chốn gianh hồ cũng có một môn võ công cao thâm có thể thích hợp với Điền huynh, có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng nhanh, trở thành đệ nhất siêu cấp cao thủ.

- Võ công gì?

Điền Quy Nông hai mắt tỏa sáng.

- Tịch Tà Kiếm Phổ.

Tống Thanh Thư trong miệng chậm rãi phun ra bốn chữ.

- Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia? Lâu nay Ngũ Nhạc Kiếm Phái cũng vì tranh cướp quyển Kiếm Phổ này mà gây huyên náo sùng sục, phái Thanh Thành vì nó mà tiêu diệt cả nhà Lâm gia, có điều quá lâu như vậy, cũng chưa từng nghe nói ai chân chính lấy được Tịch Tà Kiếm Phổ,

Điền Quy Nông thân là chưởng môn một phái, đương nhiên rõ ràng những chuyện đại sự trong chốn võ lâm,

- Vậy chẳng lẽ Tịch Tà Kiếm Phổ có ở trong tay Tống công tử?

- Quyển kiếm phổ không có trong tay tiểu đệ,

Tống Thanh Thư lắc đầu,

- Nhưng tiểu đệ thì biết Tịch Tà Kiếm Phổ giấu ở nơi nào, chờ Điền huynh chữa khỏi thương thế, có thể cùng đi với tiểu đệ đến Phúc Kiến thu hồi lại.

- Đa tạ Tống công tử,

Điền Quy Nông vui mừng nói, có điều rất nhanh lại lo âu hỏi,

- Tịch Tà Kiếm Phổ thật sự có uy lực lớn như vậy, trong thời gian ngắn đem ta biến thành đệ nhất siêu cấp cao thủ sao?

- Những người khác thì tiểu đệ không dám nói, nhưng với Điền huynh luyện lên thì chắc chắn sẽ có nhiều thành tựu.

Tống Thanh Thư vẻ mặt có chút quái lạ,

- Khẩu quyết đầu tiên của Tịch Tà Kiếm Phổ chính là: “ Muốn luyện thần công, múa đao tự cung."

Lời vừa nói ra, Điền phu nhân giật mình kinh hãi,

- Cõi đời này làm sao lại có tà môn công pháp như thế?

Điền Quy Nông sắc mặt cũng cực kỳ không tự nhiên.

- Tẩu tử có chỗ không biết,

Tống Thanh Thư giải thích,

- Môn công pháp này là ngày xưa do một một thái giám sáng chế, lấy luyện khí làm chủ, trong lúc luyện tập sẽ bị dục niệm bộc phát, nếu không tự cung, thì sẽ bị dục hỏa thiêu đốt, làm cho bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Có điều uy lực của kiếm phổ lại có uy lực vô cùng, tổ tiên Lâm gia ngày trước dựa vào bảy mươi hai đường kiếm pháp Tịch Tà, uy chấn thiên hạ, đánh khắp cả bắc man hắc bạch lưỡng đạo đều không có địch thủ.

Điền Quy Nông nghe qua há hốc mồm, trong lòng hừng hực lên, bây giờ có một phương hướng cụ thể để phấn đấu, lập tức tinh thần phấn chấn lên gấp trăm lần.

- Được rồi, thời gian không còn sớm, tiểu đệ không quấy rầy Điền huynh nghỉ ngơi nữa.

Tống Thanh Thư đứng dậy cáo từ nói.

- Phu nhân…. đưa tiễn Tống công tử giùm ta.

Điền Quy Nông vội vàng nói.

- Um…vâng..

Điền phu nhân lúng túng đáp.

Ra khỏi gian phòng, bước qua sân tiểu viện Tống Thanh Thư mở miệng.

- Tại Yến kinh địa hình tẩu tử không quen, nếu như tẩu tử có nhu cầu gì, cứ việc lên tiếng với tiểu đệ.

Tống Thanh Thư vừa nói một bên đưa nàng vuốt ve lấy cái mông lớn của nàng, cảm thụ mảnh thịt mông mềm mại tràn ngập co dãn.

Điền phu nhân giật mình, vội vàng muốn hất tay hắn ra, đáng tiếc là không thành công, không thể làm gì khác hơn là nói rằng:

- Đa tạ Tống công tử..

Tống Thanh Thư cười cợt, tiếp tục hỏi:

- Lần trước Tang cô nương đưa hai người tới đây, hiện giờ đang ở nơi nào?"

Điền phu nhân trong lòng lo lắng bị phía sau Điền Quy Nông bất chợt mở cửa nhìn thấy hắn đang ve vuốt trên mông của mình, lại lo lắng Điền Thanh Văn đột nhiên xuất hiện, vội vàng nhanh chóng nói:

- Nàng đang ở trong gian phòng phía tây, đang chờ đợi Tống công tử trở về.

- Ồ?

Tống Thanh Thư biết Tang Phi Hồng hẳn là có chuyện trao đổi với mình, suy nghĩ một chút, cuối cùng duỗi thẳng bàn tay vào trong lưng quần của Điền phu nhân, ngón tay vạch ra thảm lông trên gò mu nàng, khều vào khe thịt âm hộ một cái, rồi rút ra nhìn đầu ngón tay hơi dinh dính ướt, đưa lên mũi ngửi lấy cái mùi khai khai nước tiểu rồi mỉm cười xoay người rời đi. …