Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Chương 213: Ôm cây đợi thỏ




Đây chính là tư thế của ngươi luyện công sao?

Một lúc lâu qua đi, Lạc Băng bị Tống Thanh Thư thao túng thành một tư thế kỳ quái ngượng ngùng, cảm thấy nhanh muốn hôn mê bất tỉnh.

- Đây là Quân vương và Thần thiếp kết hợp tạo hình a.

Tống Thanh Thư nhẹ nhàng nói như không có chuyện gì xảy ra..

So với cừu hận đối với Tống Thanh Thư, Lạc Băng trong lúc này lại càng thêm căm hận chính mình, vì sao chính mình lại dễ dàng thất thân cho hắn như vậy, vì sao trong nội tâm lúc ẩn lúc hiện còn có một loại chờ mong, lần trước còn có thể nói là bị ép buộc, có thể nói lần này rõ ràng là mình tự nguyện...

Cả người một trận run rẩy qua đi, lúc Tống Thanh Thư thả nàng ra, Lạc Băng thậm chí còn có một loại cảm giác mất mát, giẫy giụa hai mắt mở ra uể oải, thấy Tống Thanh Thư đang nhắm mắt ngồi khoanh chân, rõ ràng là đang tu luyện một loại nội công cực kỳ cao minh.

- Ngươi đúng là đang luyện công? Lạc Băng nhìn ra trong lòng thấy kỳ lạ.

- Hiện tại đã biết tại hạ không lừa phu nhân chứ?

Tống Thanh Thư vẫn nhắm chặt hai mắt, điều chuyển trong cơ thể Âm Dương nhị khí, hắn thấy chân khí lại tang thêm một phần, trong lòng vui mừng không xiết.

- Nào lại có công phu hạ lưu như thế….

Lạc Băng đỏ mặt gắt một cái, nhưng chung quy vẫn là cưỡng không lại được cơn cực khoái như nước thủy triều vừa rồi tuôn ra, nên nàng có cảm giác uể oải, nằm kề cạnh bên liền ngủ say.

Lúc Lạc Băng tỉnh lại, Tống Thanh Thư từ lâu đã mặc y phục chỉnh tề, ngồi trên cái ghế, khuôn mặt như là giễu cợt nhìn mình.

- Phu nhân cứ nằm thêm một chút đi, đợi lát nữa cơm tối tại hạ sẽ phái người đưa tới, phu nhân có yêu cầu gì cứ dặn dò thị vệ ở phía ngoài là được, tại hạ còn phải đi tham gia tiệc rượu, buổi tối e rằng trở về hơi trễ, lúc đó phu nhân không cần chờ tại hạ, cứ ngủ trước đi.

Tống Thanh Thư nói xong liền đứng lên đi ra ngoài.

- Phì…. ai chờ ngươi..

Lạc Băng không quen loại đối thoại tương tự như là phu thê này, kinh ngạc nhìn hắn biến mất ở nơi cửa, khi ấy mới phản ứng được, nàng nắm lên cái chăn liền trùm đầu lại, bên trong chăn đỏ mặt gắt lên.

……………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư chuyến này đi tới tham gia Tổng Đốc Liêu Đông tổ chức tiệc rượu, trong bữa tiệc cùng nhau trao đổi ý kiến cùng với kiến nghị, Tổng Đốc, Tuần Phủ cùng với Đề Đốc ai cũng biểu thị nhất định sẽ cùng nhau đoàn kết với triều đình, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh Hoàng Đế, một bữa rượu yến cứ như vậy trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ cho đến khi kết thúc...

Tống Thanh Thư vừa mới ra khỏi phủ, liền gọi Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền dẫn thị vệ hộ tống cỗ kiệu không người về Dịch Phương quán trước.

Nhưng đại nhân một thân hành động, hơi có quá mức nguy hiểm.

Trương Khang Niên chần chừ nói.

- Hừ, nếu quả thật có thích khách đến, lúc đó không biết là các ngươi bảo vệ ta hay là ta bảo vệ các ngươi...

Tống Thanh Thư lườm Trương Khang Niên,

- Mau chóng mang kiệu trở về, đừng để cho người phát hiện ra ta không có ở trong kiệu."

- Cũng đúng.. Tống đại nhân võ công cái thế, đương nhiên không đem thích khách để vào trong mắt.

Trương Khang Niên gãi đầu, khà khà cười, nói xong liền dắt đám thị vệ đi về ngay.

Nhìn mọi người biến mất ở xa xa, Tống Thanh Thư đến một góc tường liền nôn ra một trận:

" Hay là đi nhìn xem Lý Nguyên Chỉ, cô nương kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì."

Thầm nghĩ xong liền một đường hướng về Trương Phủ đi đến.

Đi gần tới Trương Phủ, Tống Thanh Thư cẩn thận quan sát chúng quanh một hồi, xác định bốn phía không người, phóng người nhảy một cái, không một tiếng động nhẹ nhàng tiến vào bên trong.

Trong phủ của Trương Triệu Trọng đương nhiên không phòng thủ nghiêm mật sánh được như Bảo thân vương phủ, Tống Thanh Thư dễ dàng tránh thoát mấy tên gia đinh tuần tra, liền mò đến phía sau hậu viện.

Dựa vào ký ức lúc Lý Nguyên Chỉ ồn ào trong gian phòng kia, Tống Thanh Thư tới gần cửa sổ, hắn phá giấy cửa sổ chuẩn bị nhìn trước một chút tình huống bên trong, vậy mà mới vừa đưa con mắt tụ tới, liền nhìn thấy một thanh kiếm sắc đâm ra, Tống Thanh Thư hoảng hốt vội vã hướng phía sau co rụt lại, đồng thời duỗi ra song chỉ kẹp chặt lấy thân kiếm.

- Tống đại ca…là đại ca sao!

Tống Thanh Thư còn chưa có phản ứng lại, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu kinh hỉ, nhìn lại, thì ra người cầm kiếm chính là Lý Nguyên Chỉ.

- Muội giở cái trò quỷ gì vậy?

Tống Thanh Thư đổ mồ hôi lạnh, nếu mình không phản ứng thật nhanh, giờ khắc này đã biến thành một tên mù, ai có thể ngờ tới mặt sau cửa sổ có một thanh kiếm sắc đang phòng bị.

- Hừ…tiểu muội tưởng rằng là Trương Triệu Trọng lão sắc quỷ kia.

Lý Nguyên Chỉ không tiện nở nụ cười, xem xét nhìn chung quanh, vội vã vươn tay đem Tống Thanh Thư kéo vào bên trong phòng.

- Trương Triệu Trọng đối với muội có ý đồ bất chính?

Tống Thanh Thư có chút biến sắc, Trương Triệu Trọng như thế nào đi nữa cũng là sư thúc nàng, sao lại không để ý đến thân phận, chuyện này truyền ra chốn võ lâm giang hồ, e rằng không có đất để đặt chân. Nhưng có điều xem ra Trương Triệu Trọng một lòng ở trong triều đình làm quan, cũng không có khả năng quay trở về võ lâm.

- Chuyện đó muội cũng không ngờ được.

Lý Nguyên Chỉ đóng cửa phòng đi qua lại, thở dài một hơi.

- Ngày đó trong hoàng cung kinh thành, ta đã đã quay trở lại nhưng không thấy hình bóng muội, nghĩ rằng muội đã đi tìm người yêu Dư Ngư Đồng, bây giờ nhìn lại tựa hồ còn có nguyên nhân khác.

Tống Thanh Thư nghi hoặc nhìn nàng.

Lý Nguyên Chỉ hai mắt đỏ lên, cố nén nước mắt, mím môi đem đầu đuôi sự tình kể lại.

- Vậy là lúc đó ngươi bị Trương Triệu Trọng nắm lấy, sau đó mang về Thịnh kinh thành?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi, trong lòng thấy cũng kỳ lạ, lúc ấy Trương Triệu Trọng đến kinh thành để làm gì? Chẳng lẽ là giúp Hoằng Lịch do thám nghe tin tức gì sao...

- Hừm, muội thật đáng thương, chờ lâu như vậy cũng không có ai tới cứu..

Lý Nguyên Chỉ đôi mắt chớp chớp nhìn Tống Thanh Thư.

- Ai biết muội ở đây mà tới cứu a,

Tống Thanh Thư nhớ tới một chuyện, cẩn thận hỏi,

- Trương Triệu Trọng không đối với muội có phi lễ không vậy?

Lý Nguyên Chỉ lập tức liền hiểu ý của hắn, đỏ mặt nói:

- Thật không có, lão một lòng muốn muội đáp ứng cùng lão kết hôn, cũng nhờ vào oai danh của phụ thân muội, lão không dám đắc tội. Chỉ là mỗi ngày cứ nghe lão lãi nhải bên tai, rất là phiền phức.

- Sao muội không chạy trốn? Võ công của muội cũng đầu có tệ, Trương phủ này cũng đâu có gì tường đồng vách sắt...

Tống Thanh Thư kỳ quái hỏi.

- Tại sao không có, muội đã chạy trốn mấy lần, có điều mới ra khỏi Trương phủ liền bị lão ngăn lại rồi, muội đánh không lại hắn. Sau đó Trương Triệu Trọng bị muội làm tức giận, lão liền hăm dọa nếu muội chạy nữa, thì sẽ cưỡng bức muội, do đó muội trong lòng sợ sệt, không dám chạy nữa.

Lý Nguyên Chỉ điềm đạm đáng yêu nói.

- Quả nhiên là cứng thì sợ ngang, ngang thì sợ liều, không ngờ Lý đại tiểu thư láu lĩnh cũng có ngày ăn quả đắng.

Tống Thanh Thư khó nén cười trên sự đau khổ của người Lý Nguyên Chỉ.

- Hừ…muội đáng thương như thế, đại ca còn chế nhạo..

Lý Nguyên Chỉ chu miệng, liền xoay người.

- Được rồi.. được rồi, ta sẽ cứu muội đi ra ngoài… đi.

Thấy nàng đáng yêu, Tống Thanh Thư có chút không kềm được vuốt nhẹ bên gò má nàng.

Lý Nguyên Chỉ đỏ mặt:

- Tống đại ca…. không thể tùy tiện sờ loạn một cô nương đấy..

- Ai nói? Ta không có chạm vào nơi khác của người thì có sao?

Tống Thanh Thư khó có thể ức chế nụ cười trên mặt.

- Muội lo sợ đi ra ngoài sẽ kinh động tới lão khốn Trương Triệu Trọng kia.

Lý Nguyên Chỉ tâm tư rất nhanh quay trở lại vấn đề chạy trốn.

- Yên tâm đi, có ta mang muội đi, hắn không phát hiện được đâu.

Tống Thanh Thư tự tin cười cợt.

- Suýt chút nữa đã quên Tống đại ca võ công cao cường như vậy. Hừ… hừ.. chờ muội về nhà, nhất định nói với phụ thân rút xương, lột gân lão, thì mới giải hận.

Lý Nguyên Chỉ thở phì phò nói.

- Có người lúc trước thì không thích về nhà, đến giờ mới phát hiện nhà là chỗ tốt nhất rồi?

Tống Thanh Thư cố ý trêu ghẹo nói.

- Ừm….

Lý Nguyên Chỉ đáp một tiếng, nghĩ đến chính mình rời khỏi nhà thời gian lâu như vậy, cũng không báo được cho cha mẹ một tiếng bình an, bọn họ chắc chắn là lo lắng đến đâu...

- Thôi mau thu thập đồ đạc rồi đi thôi.

Tống Thanh Thư đứng lên nói.

- Có cái gì mà thu thập a, thật vất vả mới thấy đại ca đến, nhanh lên một chút rời khỏi nơi này là tốt rồi.

Lý Nguyên Chỉ hưng phấn nói, nàng vẻn vẹn chỉ mang theo một thanh kiếm trong tay, những vật khác trong phòng không hề liếc mắt nhìn qua một chút.

- Muội không mang theo y phục để lúc tắm rửa thay đổi sao? Chỗ của ta chỉ có y phục nam nhân không à.

- Tống Thanh Thư thấy nàng hấp tấp như vậy, liền nhắc nhở..

- Tống đại ca quan lớn như vậy, chắc chắn tham ô không ít tiền, đến lúc đó cho tiền muội mua y phục mới là được..

Lý Nguyên Chỉ nói suýt chút nữa để Tống Thanh Thư thổ huyết, có điều hắn nghĩ mặc dù mình không sợ Trương Triệu Trọng, nhưng chần chừ kinh động đến hắn, hai người đối mặt nhau thì không tốt. Ban ngày mới vừa ở trên bàn rượu xưng huynh gọi đệ, buổi tối lại đi vào nhà người ta trộm gà bắt chó, dù là Tống Thanh Thư da mặt dày, cũng chịu không nỗi tình huống như thế.

……………………………………………………………………………….

- Haha…Tống công tử có bản lĩnh thực thâu hương thiết ngọc sự khá cao thâm a..

Tống Thanh Thư mới vừa ôm Lý Nguyên Chỉ nhảy ra khỏi tường vây Trương Phủ, thì bên tai liền truyền đến giọng nói âm u của một nữ nhân, hai người giật mình sợ hãi quay đầu nhìn lại.