- Điều kiện gì….
Hồ Phu Nhân lo lắng hỏi, giờ khắc này trong lòng nàng thầm nghĩ vì sự an nguy của nhi tử, bất kỳ điều kiện gì nàng đều có thể đáp ứng.
- Lão nạp muốn hắn bái lão nạp làm thầy.
Độc Thủ Dược Vương chỉ tay vào Hồ Phỉ, nhưng trong lòng đại sư thở dài, theo tuổi mình đã lớn, nếu chỉ dựa vào một mình nữ đệ tử Linh Tố, e sợ tiểu nha đầu này sau này không khống chế được mấy tên nghịch đồ kia.
Hồ Phu Nhân cùng Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ là điều kiện đơn giản như thế, nào đâu Hồ Phỉ lại kên tiếng nói:
- Trước khi bái sư, điệt nhi có một việc cần phải biết rõ…
- Chuyện gì?
Độc Thủ Dược Vương kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.
- Hắc sát hàn băng là của đại sư phải không?
Hồ Phỉ từng câu nhấn mạnh hỏi
- Không sai, là lão nạp luyện chế từ lâu rồi, có điều xét thấy nó quá mức âm độc, xưa nay chưa có từng dùng qua.
Độc Thủ Dược Vương suy nghĩ một chút rồi đưa ra đáp án.
- Vậy tại sao phụ thân của điệt nhi lại chết vì Hắc sát hàn băng?
Hồ Phỉ tức giận chất vấn, Hồ Phu Nhân trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng nghĩ thầm cũng may nếu như Độc Thủ Dược Vương thực sự là hung thủ, thì tính mạng Phỉ nhi chẳng phải là...
Độc Thủ Dược Vương mặt lộ ra hối hận:
- Ngày xưa lão nạp chọn đồ đệ không cân nhắc đến phẩm đức, đến nỗi ba đồ đệ đều phản bội sư môn, vừa rồi chính là đại đồ đệ của lão nạp tên là Mộ Dung Cảnh Nhạc, năm xưa Hắc Sát Hàn Băng cũng đã từng giao cho hắn một phần.
- Cái gì?
Hồ Phu Nhân vừa nghe qua cắn chặt hàm răng, nghĩ thầm đoạn kỳ án cuối cùng cũng đã có manh mối:
- Phỉ nhi, ngươi theo Dược vương cố gắng tu luyện thành tài, đến lúc ấy thêm vào võ công của Hồ gia, nếu có tung hoành thiên hạ cũng không sợ ai, mẫu thân trước đi tìm Mộ Dung Cảnh Nhạc truy tra hung phạm, sau đó chúng ta cùng nhau sẽ báo thù.
Hồ Phỉ gật gật đầu, Tống Thanh Thư thấy nàng lại có bộ dạng muốn lập tức đi ngay, liền vội vàng nói:
- Tẩu tẩu trọng thương mới vừa khỏi, hơn nữa đối phương võ công cao cường, lại chuyên về dùng độc, để tiểu đệ cùng đi với tẩu tẩu cũng có thể chiếu ứng giúp đỡ lẫn nhau.
Thời gian gần đây ngày ngày tiếp xúc cùng với Tống Thanh Thư, trong lòng Hồ Phu Nhân đã có chút bối rối, nàng luôn cảm thấy trong ánh mắt của hắn tựa hồ có ý niệm với mình, bất quá đối phương xác thực giúp mẫu tử nàng không ít, nàng cũng không tiện từ chối, đột nhiên trong lòng hơi động, nàng đang nghĩ đến tìm cách nào từ chối hắn cùng đồng hành, mà không làm thương tổn đến mặt mũi hắn…
- Dược Vương đại sư, vị huynh đệ này của vãn bối bị thương đến nỗi kinh mạch đứt đoạn, hắn chỉ hy vọng trong thiên hạ này chỉ có Độc Thủ Dược Vương mới có thể cứu trị được thân thể của hắn, cho nên mới thiên sơn vạn thủy đến đây tìm kiếm đại sư, mong rằng đại sư cứu viện.
Hồ Phu Nhân khẽ khom người, đem Tống Thanh Thư đẩy lên trước mặt Độc Thủ Dược Vương.
- Ưm..đến như chân truyền đệ tử của Điệp Cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu cũng đã chẩn đoán qua là không thể ra sức, vãn bối nghĩ tới nghĩ lui, e rằng chỉ có Dược Vương đại sư mới có thể nối lại được kinh mạch giùm cho vãn bối.
Tống Thanh Thư lúc này thấp thỏm bất an, nếu như Độc Thủ Dược Vương cũng không thể ra sức, chính mình e sợ cả đời này đúng là thành kẻ tàn phế.
- Y thuật của Trương giáo chủ Minh giáo lão nạp từ trước đến giờ vẫn khâm phục…
Độc Thủ Dược Vương dò xét mạch đập của hắn một hồi, lại quan sát ở trên người hắn các nơi kiểm tra một lượt, khẽ lắc đầu nói tiếp:
- Kinh mạch công tử đứt đoạn, đã không còn cách nào có thể cứu.
Hồ Phu Nhân biến sắc mặt, lo âu nhìn Tống Thanh Thư, vậy mà thấy Tống Thanh Thư vẫn thản nhiên mỉm cười:
- Trước đây vãn bối còn lo được mất là bởi vì còn có ảo tưởng, hiện tại được đại sư nói rỏ ràng cho biết, xem ra vãn bối cũng không cần phải phiền não gì nữa rồi, đại trượng phu đi lại trong thiên địa, không có võ công thì cũng đâu đáng là cái gì.
- Công tử lòng dạ thật thẳng thắn thông thoáng!
Độc Thủ Dược Vương khen ngợi.
- Có điều công tử cũng không cần phải tuyệt vọng, tuy rằng nếu dựa và y thuật trùng tục kinh mạch thì không thể, nhưng công tử có suy nghĩ qua, nếu tu luyện bí kỹ thần công thì tự mình trị liệu chưa?
Tống Thanh Thư nghi hoặc liếc mắt nhìn đại sư:
- Vãn bối kinh mạch đứt đoạn, dù cho thần công bảo điển cao cấp nhất đặt tại trước mặt cũng không cách nào tu luyện được….
Hắn nghĩ thầm trong đầu của mình còn nhớ đến võ học cao cấp nhất thiên hạ là Cửu Âm Chân Kinh cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng, có điều kinh mạch đã đứt, hoàn toàn không tu luyện lên.
Độc Thủ Dược Vương lúc này rơi vào hồi ức, chậm rãi nói:
- Thiên hạ ngày nay võ công mặc dù có nhiều, nhưng đa số là phàm phu chi học, cũng có thể là do lão nạp không biết võ học nên nhận xét thấy vậy, có điều như Quỳ hoa bảo điển trên Hắc mộc nhai, Đấu chuyển tinh di của nhà Mộ Dung thế gia, Thái Huyền Kinh của Nam Hải Bạch Thủ, những võ công này tinh túy tính ra đã siêu thoát vượt qua phạm trù của võ công, phương pháp tiếp cận tương tự như tu chân của thời cổ xưa lưu truyền, nói không chắc có thể từ trong đó mà tìm ra biện pháp trị liệu kinh mạch chính công tử.
- Mấy môn võ công đó vãn bối cũng có nghe qua, nhưng lại không biết lại có thần thông như thế, xin hỏi đại sư làm sao biết được...?
Tống Thanh Thư theo bản năng có chút không tin tưởng lắm.
- Nói ra thì xấu hổ…
Độc Thủ Dược Vương cười khổ một tiếng rồi hắng giọng nói tiếp:
- Tên nghịch đồ Mộ dung Cảnh Nhạc kia chính là thế tử của Mộ Dung thế gia, bởi vì thân phận là con thứ, không có tư cách tu luyện Đấu chuyển tinh di, hắn hao tổn tâm cơ học trộm võ học các phái, lại bái lão nạp làm thầy với hy vọng lấy được quyển Dược Vương Thần Thiên, chính là muốn sẽ có một ngày làm chủ được Yến tử ô, chấp chưởng Mộ Dung thế gia, tra tìm huyền bí của Đấu chuyển tinh di. Hồi trước hắn trong lúc vô tình oán giận, năm xưa tổ tiên là Côn Lôn kiếm tiên Mộ Dung Tử Anh dựa vào Đấu Chuyển Tinh Di, thậm chí ngay cả tinh tú trên trời cũng có thể di động, đến đời của Mộ Dung Phục, thậm chí ngay cả một Tiêu Phong cũng đánh không thắng, cho nên hắn không ngừng mắng tư chất của Mộ Dung Phục là quá kém.
- Ồ …thật sự có sự thần diệu như vậy sao?
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động.
Độc Thủ Dược Vương quay qua nói với Hồ Phu Nhân:
- Mộ Dung Cảnh Nhạc võ công cao cường, thêm vào hành tung quỷ dị, phu nhân muốn tìm hắn e sợ không dễ. Lão nạp kiến nghị phu nhân cùng đi với Tống công tử đến Cô Tô Yến tử ô một chuyến, biết đâu có thể mượn được thế lực của Mộ Dung thanh lý môn hộ, đồng thời cũng xem có cơ hội trị liệu kinh mạch cho Tống công tử không?
Tống Thanh Thư vừa nghe đại sư khuyên Hồ phu nhân cùng đi với mình, hắn mừng đến mức hận không thể ôm lấy Độc Thủ Dược Vương hôn lên mấy cái, thực sự là nguyệt lão tái thế a!
Hồ Phu Nhân suy nghĩ chốc lát rồi gật gù:
- Được, ta cùng đi với tiểu đệ đến Yến Tử Ô.
Sau đó mấy ngày, Hồ Phu Nhân chờ sức khỏe Hồ Phỉ thân thể ổn định mới chuẩn bị khởi hành, trong mấy ngày này, Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố hai đứa bé lại như một đôi oan gia, một mắng đối phương xấu, một mắng đối phương ngốc, náo loạn hết trong trang.
Hồ Phu Nhân ngồi ở trên ghế mỉm cười nhìn bọn trẻ này, trong lòng tràn ngập ấm áp, Tống Thanh Thư tới, cười trêu nói:
- Ánh mắt này như là đang quan sát nhi tử của mình với thê tử sau này của hắn vậy à.
- Tiểu đệ nói bậy!
Hồ Phu Nhân tức giận lườm hắn một cái, giữa hai người càng ngày càng thân thuộc thuộc, động tác cử chỉ cũng nhiên hơn trước nhiều.
- Xem ra tẩu tẩu không thích tiểu cô nương xấu xí kia.
Tống Thanh Thư cười nói.
- Xì..Linh Tố tuy rằng không xinh xắn lắm, có điều cả người tràn ngập linh khí, trong lúc lơ đãng nở nụ cười rất là quyến rũ đấy..
Nói xong Hồ phu nhân mặt đỏ lên, không muốn nói thêm..
……………………………………………………………………………………..
Ngày hôm sau, hai người cáo biệt Dược Vương trang, trên đường đi Tống Thanh Thư cứ nghĩ đến trước khi tạm biệt, Hồ Phỉ kéo tay áo hắn ra một góc, sắc mặt cổ quái nói:
- Tống đại ca, chăm sóc tốt cho mẫu thân đệ, có điều không cho phép đại ca có ý đồ xấu với mẫu thân.
Nhớ đến câu này, Tống Thanh Thư không khỏi mỉm cười …