Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 177: Sơn trọng thủy phùng (2)




- Ê, Lão Sở còn chưa xong à? Tên đại ca ở dưới trèo thang thò đầu lên hỏi:

- Sắp rồi đây. Sở Văn Lâu dùng dao ép Chung Tình lùi lại, tới khi cô dựa lưng vào lan can không còn chỗ lùi nữa.

- Đêm đó tao muốn chơi mày, rốt cuộc bị Trương Thắng đánh cho sưng một mắt, hôm nay tao phải chơi cho đã, còn mấy thằng dưới kia nữa. Nể tình đồng nghiệp, khuyên mày một câu, nhắm mắt lại, cứ tưởng tượng là Trương Thắng sẽ thoải mái hơn, chỉ là nếu Trương Thắng biết rồi, có thèm nhìn mặt mày nữa không? Sở Văn Lâu đưa tay ra bóp một bên vú của Chung Tình, con dào cứa qua cứa lại: - Đừng nhúc nhích, nếu không gương mặt xinh đẹp này có ngay một cái xẹo đấy.

Chung Tình quay người lại né tránh bàn tay kia, phía trước là khoảng không tối tăm, chỉ cần nhảy xuống đó, mọi thứ sẽ kết thúc, cô không phải chịu đựng thêm nữa, nhưng cô đi rồi, Trương Thắng sẽ ra sao, y không biết ai ở đằng sau hại mình, không có cô, công ty cũng không còn …

Mình không thể chết ở nơi này, Chung Tình cắn chặt hàm răng.

Sở Văn Lâu không vội vàng, từ từ áp sát vào lưng Chung Tình, con dao chĩa vào cổ, ấn hạ thể vào giữa hai bờ mông gợi cảm kia, máu nóng toàn thân chảy ngược lên não, tiếng thở hổn hển nặng nề, thích thú cảm nhận cơ thể cô đang run lên từng chập vì sợ hãi, lòng tràn trề khoái cảm báo thù: - Chỗ này cô gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa, đừng vờ vịt, cô đâu phải trinh tiết liệt phụ gì.

…. ….

Chung Tình bị bắt, cả công ty như nổ tung, bảo vệ và những nam nhân viên ở trong KTX đổ ra ngoài, kết thành từng nhóm lùng sục khắp nơi, Lão Hồ gọi điện cho cảnh sát xong lại gọi cho Quách Y Tinh, Quách Y Tinh đã mua nhà ở khu khai phát đang dạy con làm bài tập, nghe tin sấp sấp mải mải chạy tới công ty, thiếu chút nữa bệnh tái phát ngất xỉu.

Quách Y Tinh tới nơi, nghe mọi người báo về chưa có tin gì, nhìn quanh quất rống lên: - Hắc Tử, Hắc Tử đâu rồi, xảy ra chuyện lớn như thế, sao hắn còn chưa tới đây?

Lão Hồ ngơ ngơ nói: - Hắc Tử tới làm gì ạ, tôi báo cảnh sát rồi mà.

Quách Y Tinh trừng mắt: - Ông hiểu cái chó gì, Hắc Tử vốn kiếm ăn trên giang hồ, lưu manh quanh đây hắn đều biết, nói không chừng tìm được ra manh mối, gọi cho hắn mau.

- Dạ dạ. Lão Hồ vội vàng cầm điện thoại lên:

…. …..

Hắc Tử và Bạch Tâm Duyệt đang đi dạo trong căn nhà ở tiểu khu mới xây thuộc trấn Kiều Tây.

- Em thấy không, nhà này hai gian hai sảnh, có ban công, rộng lắm. Hắc Tử đưa tay giới thiệu, căn nhà còn chưa thi công xong, ngổn ngang bẩn thỉu, duy nhất chỗ phòng bọn họ đang đứng là tương đối sạch sẽ, dưới sàn có đèn pin chạy ắc quy cầm tay, đèn kéo thấp dưới sàn không cho ánh sáng hất lên, tránh người khác phát hiện:

Lúc này dưới lầu có tiếng pạch pạch pạch, Hắc Tử thò đầu ra, thấy cái xe Jeep, lẩm bẩm: - Ai tới muộn thế này?

- Chắc là đi xem phòng đấy.

- Muộn như vậy còn đi xem, chứng tỏ nhà nơi này rất được yêu thích, chúng mình phải tranh thủ mua được căn tốt nhất.

Bạch Tâm Duyệt nhìn quanh: - Ừm, trông nơi này cũng được lắm, nhưng mà rộng quá, chúng ta có hai người, không cần nhà rộng vậy đâu.

Hắc Tử rất hiểu tính Bạch Tâm Duyệt, ưỡn ngực nói: - Em coi thường anh phải không, giờ anh là ông chủ lớn như ai, em không thấy lò mổ trong tay anh làm ăn tốt thế nào à, anh có tiền rồi, đừng nói một căn nhà, mua luôn cả tòa nhà này cũng không thành vấn đề, em không phải lo tới tiền bạc. Em thấy không, nơi này gần nhà anh, muốn về cái cũng gần... Quan trọng nhà anh chật, tường lại mỏng, có chút động tĩnh gì là xung quanh nghe thấy hết.

- Động tĩnh gì chứ, nói linh tinh. Bạch Tân Duyệt nhớ tới chuyện lần trước ở nhà Hắc Tử không khỏi xấu hổ, dùng vai huých hắn một cái: - Không thèm nói với anh nữa, muộn rồi, về thôi.

- Được rồi, không nói, không nói nữa. Hắc Tử cười hì hì, tối muộn thế này hắn cùng Bạch Tâm Duyệt tới đây tất nhiên không phải là để xem nhà, hí hửng lấy từ cái giỏ trúc bên cạnh ra một cái khăn ni lông rộng, trải ra đất, xếp đồ ăn vặt lên, mắt hấp háy nhìn Bạch Tâm Duyệt, đưa tay ra kéo cô xuống: - Hay là để lát nữa đói hẵng ăn.

- Còn nói nữa em về. Bạch Tâm Duyệt ấn ngay một cái bánh vào mồm Hắc Tử, hai bọn họ đã định ngày kết hôn, vụng trộm thử trái cấm rồi, đang lúc khao khát, nhưng cô xấu hổ không dám theo Hắc Tử tới khách sạn nhà nghỉ, bị hắn dụ dỗ mãi mới tới nơi đây, vẫn không dám làm chuyện đó rụt tay lại: - Hắc Tử, về đi, lát nữa anh sung lên là bậy lắm... tấm ni lông này không đủ chỗ...

- Tiểu Duyệt, anh chịu không nổi rồi, lần trước tới giờ là hơn một tháng, anh chết mất... Hắc Tử không dám dùng sức cưỡng ép, đành van nài: - Hay thế này, em ra cửa sổ, vịn tay vào, chổng mông lên...

- Anh chết đi, em không chịu, xấu hổ chết đi được.

- Đi mà Tiểu Duyệt vợ của anh, em nhẫn tâm nhìn anh bị dày vò thế này sao... Hắc Tử tinh lực quá thịnh vượng, một tháng qua vô cùng khổ sở với hắn:

Đôi tiểu tình lữ giằng co, Hắc Tử vừa hôn vừa sờ soạng trên người Bạch Tâm Duyệt, nửa đùn nửa đẩy bị hắn kéo tới cửa sổ. Trời vừa sang hè, Bạch Tâm Duyệt đã thay váy, Hắc Tử sướng rơn, đặt lên môi cô nụ hôn dài triền miên nóng bóng, làm Bạch Tâm Duyệt nhũn người không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên đã bị kích thích lắm rồi.

Thế là tay trái như rắn lặng lẽ trườn vào dưới mép áo thun, vuốt ve làn da non mịn của Bạch Tâm Duyệt, dần dần mò tới dưới áo lót, sớm quen đường thuộc lối tìm ngay được nút áo, thuần thục cởi nó ra, ôn nhu vuốt ve bầu vú hơi nhỏ so với bàn tay của mình, cảm giác thì sướng vô tận, hai ngón tay vê vê hạt đậu.

Từng hồi khoái cảm tê rền như điện giật làm toàn thân Bạch Tâm Duyệt bủn rủn, hai núm vú cũng kiêu ngạo dựng lên, rồi mơ mơ hồ hồ bị Hắc Tử xoay người đẩy chống vào cửa sổ, mái tóc dài bị gió đêm thổi tung bay càng thêm phần mê hoặc, quần lót bị kéo xuống đùi cũng không biết, rồi hai bờ mông trắng trẻo hiện ra vô cùng bắt mắt trông đêm mời gọi …

Đang lúc Hắc Tử định vung thương lên ngựa thì tiếng chuông điện thoại réo vang, Bạch Tâm Duyệt tức thì giật bắn mình, mắt hoảng sợ nhìn quanh, kéo quần lót lên, ngồi thụp xuống nấp trong góc tối.

Hắc Tử muốn đập đầu vào tường, làm sao lại quên tắt máy, bực tức rút điện thoại ra, xem số là công ty gọi tới, rống lên: - A lô, Lão Hồ, chuyện gì đấy?... Cái gì, con mẹ nó, nói to vào chút, bảo mấy đứa bên cạnh im đi... Sao, chị Chung bị bắt... Khoan khoan khoan, ai bắt, cảnh sát à...

Lão Hồ nói năng lẫn lộn, Quách Y Tinh tức mình giật lấy điện thoại: - Hắc Tử, con mẹ mày chết đâu rồi, chị Chung bị bắt cóc rồi biết không hả? Mày quen biết bạn bè giang hồ, mau mau nghe ngóng xem, bọn chúng đi một cái xe Jeep, hỏng ống xả, kêu rất to.

- Anh nói gì, cái xe jeep hỏng ống xả? Trùng hợp thế?!! Hắc Tử ngẩn người, hạ thấp giọng: -... mọi người lập tức tới tiểu khu Vọng Hoa, nhanh lên, tôi đi cứu người, chị Chung chín phần mười ở đây rồi.

Bạch Tâm Duyệt nghe câu được câu chăng, đợi hắn cúp điện thoại, lo lắng hỏi: - Hắc Tử, chuyện gì vậy, chị Chung làm sao?

Hắc Tử dặn Bạch Tâm Duyệt: - Em ở nguyên chỗ này, đừng đi lung tung, chị Chung khả năng bị bắt tới đây.

Nói xong co cẳng chạy xuống lầu, thấy cái gậy gỗ, tiện tay cầm lấy luôn, bốn phía tối om om, không biết cái xe jeep kia đi đâu mất rồi, cúi mình thật thấp chạy lom khom, chưa thấy cái xe thì loáng thoáng nghe thấy tiếng người, chạy tới quả nhiên thấy cái xe đỗ trước căn nhà năm tầng, cẩn thận đi vào.