Cao Thủ Hồi Sinh
“Anh, anh định làm gì?” Mặc dù hai người đã ngủ chung giường từ lâu, thế nhưng do tình trạng cơ thể của Hàn Chí Khiêm, Đường Tịnh Nghi chưa từng trải qua loại chuyện này bao giờ, đại tiểu thư thường ngày cao cao tại thượng của nhà họ Đường cũng chỉ là một cô thiếu nữ e thẹn mà thôi.
“Tooi định làm gì? Chẳng phải rất rõ ràng rồi sao...”
Trên mặt Lâm Tuấn nở nụ cười tà ác, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo của Đường Tịnh Nghi, vươn tay kéo Đường Tịnh Nghi đang định chạy ra cửa phòng vào lòng.
Đường Tịnh Nghi định giãy dụa theo bản năng, thế nhưng Lâm Tuấn chỉ cần dưa tay ấn nhẹ vào lưng cô, Đường Tịnh Nghi đột nhiên mất hết sức lực, thậm chí ngay cả nâng cánh tay mình lên cũng trở thành một chuyện khó khăn.
“Anh anh anh... Hàn Chí Khiêm, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh dám làm vậy với tôi...”
“Làm gì cô cơ?”
Không đợi Đường Tịnh Nghi trả lời, Lâm Tuấn nhẹ nhàng nâng cằm Đường Tịnh Nghi lên, sau đó mạnh mẽ nghiêng người về phía trước dưới ánh mắt khó tin của Đường Tịnh Nghi.
“Hàn Chí Khiêm, anh...”
Đường Tịnh Nghi dường như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói hết đã bị Lâm Tuấn chặn lại.
Một mùi thơm ngọt nhẹ nhưng rõ ràng ập đến, giống như mùi hương toát ra từ loại kẹo ngon nhất thế gian, có sức hút chết người đối với trẻ nhỏ.
Giây phút này, Lâm Tuấn chính là đứa trẻ bị thu hút bởi loại kẹo chết người đó.
Đường Tịnh Nghi không thể ngờ rằng Lâm Tuấn lại to gan như vậy, không ngờ người đàn ông đã ngù cùng cùng cô bao nhiêu đêm nhưng chưa từng chạm vào cô lại dám làm chuyện xúc phạm cô như vậy. Vì thế khi cảm nhận được đôi môi của Lâm Tuấn, phản ứng đầu tiên của Đường Tịnh Nghi chính là tức giận.
Và sau đó là... một cảm giác kì lạ...
Khuôn mặt cô như muốn bốc hỏa, có cảm giác nóng ran, trái tim cô dường như không thể kiểm soát, Đường Tịnh Nghi có thể cảm nhận được cơ thể mình đã hồi phục sức lực, nhưng cơ thể cô đã nhũn ra, căn bản không thể dùng sức.
Tôi đang bị làm sao vậy?
Lúc đôi mắt cô còn đang mê ly, Đường Tịnh Nghi đã muốn nói như vậy.
Cảm nhận được động tác của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi đột nhiên chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ, cả người như bị tê liệt, cơ thể hoàn toàn nhũn ra.
“Tôi?”
“Gọi tôi là chồng”
Nói rồi, Lâm Tuấn liền cúi đầu xuống lần nữa.
Đường Tịnh Nghi lúc này đâu còn dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày nữa, thay vào đó là một thiếu nữ nũng nịu dựa dẫm vào người khác như chú gà nhỏ, hai tay giữ chặt lấy góc áo của Lâm Tuấn, gương mặt ửng hồng, giống như quả táo chín mọng, trông vô cùng ngon miệng.
Đường Tịnh Nghi vốn dĩ đã xinh đẹp trời sinh, mặc dù không đến mức khuynh quốc quynh thành, nhưng nếu ví như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không quá đáng. Lúc này dáng vẻ của cô lại càng trở nên xinh đẹp lạ thường.
Nhìn Đường Tịnh Nghi bằng đôi mắt thâm tình, Lâm Tuấn lúc này chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, nhét cô vào trong cơ thể mình.
Tuy nhiên...
“Cốc cốc cốc”.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang hai người.
Lâm Tuấn vốn định mặc kệ người gõ cửa, nhưng Đường Tịnh Nghi vừa rồi còn toàn thân mềm nhũn lại không biết lấy sức lực từ đâu ra, đẩy Lâm Tuấn vội vàng chạy ra cửa, mở cánh cửa với gương mặt đỏ ửng.
Ngoài cửa chính là bố Đường, chủ tịch thành phố và mấy người thư ký.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cửa Đường Tịnh Nghi, chủ tịch thành phố nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Hình... như tôi đến không đúng lúc thì phải?”
Lời nói này lập tức khiến khuôn mặt vốn đã ửng đỏ của Đường Tịnh Nghi càng thêm đỏ hơn, cô vội vàng tìm cớ né tránh.
“Đâu có ạ, chắc chủ tịch đến tìm Chí Khiêm ạ? Anh ấy đang ở trong phòng, cháu... cháu đi pha trà cho mọi người, mọi người vào nói chuyện trước đi...”
Nói rồi, Đường Tịnh Nghi liền đi ra ngoài với gương mặt đỏ bừng bừng.
Bố Đường nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Đường Tịnh Nghi thì sững sờ giây lát, rồi cười nhẹ lắc đầu.
Nếu là người khác làm hỏng chuyện tốt của Lâm Tuấn thì anh chắc chắn sẽ mặt sưng mày xỉa với người đó, chứ đừng nói đến chuyện sẽ nói nhảm với người đó, thế nhưng người đến lại là chủ tịch thành phố, cho dù là Lâm Tuấn cũng phải nể mặt ông ấy.
Vì vậy cho dù trong lòng không vui, Lâm Tuấn cũng chỉ đành mang vẻ mặt bất lực ra tiếp đón chủ tịch thành phố.
Một lúc sau, mọi người đều ngồi trong phòng khách nhà họ Đường.
Nếu là trước đây, người ngồi giữa tiếp khách chắc chắn sẽ là bố Đường và Đường Tịnh Nghi, còn về Hàn Chí Khiêm, thậm chí còn không có tư cách gặp mặt khách, thế nhưng lần này, người ngồi giữa lại là Lâm Tuấn.
Còn hai bố con Đường Tịnh Nghi lại ngồi ở bên cạnh.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì khách đến nhà họ Đường lần này chính là chủ tịch thành phố, mà người ông ấy muốn gặp chính là đại thiếu gia phế vật mà bọn họ coi thường bấy lâu nay – Đường Chí Khiêm.
“Nhà họ Đường chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh khi được chủ tịch thành phố năm lần bảy lượt ghé thăm thế này”.
Mặc dù phải ngồi sang bên cạnh, nhưng bố Đường trông vẫn vô cùng vui vẻ.
Câu nói này khiến chủ tịch thành phố không khỏi mỉm cười nhẹ, cảm thán nói: “Có Tiểu Khiêm ở đây, sau này e là tôi sẽ càng đến nhiều hơn, dù sao y thuật của Chí Khiêm cũng nổi tiếng cả thành phố Yến Kinh. Lần này tôi đến nhà họ Đường, một là để cảm ơn Tiểu Khiêm lần trước cứu mẹ vợ tôi, hai là muốn nhờ Tiểu Khiêm một chút chuyện...”
“Chuyện gì, chủ tịch thành phố cứ nói, nếu tôi có thể giúp được thì chắc chắn sẽ không từ chối”.
Lần này, người nói không phải là bố Đường, mà là Lâm Tuấn.
“Tiểu Khiêm này, tôi có một người bạn rất thân thiết, ông ấy bị một căn bệnh kì lạ giày vò nhiều năm, cho nên lần này đến đây là muốn hỏi cậu có thể dành thời gian đến chữa trị cho người bạn này của tôi không...”