Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 697




Chương 697

Nhưng trong mắt chó, kẻ ăn xin không phải con người, mà cũng loại với chúng.

Kẻ ăn xin xin ăn không dễ, khó khăn lắm mới xin được chút đồ ăn, thường xuyên bị chó tranh mất.

Ăn xin sống ở gầm cầu, miếu hoang, những nơi này cũng là nơi những con chó lang thang tập trung.

Cho nên, ăn xin coi chó là kẻ địch.

Trước đây, đám ăn xin có gậy đánh chó, tay cầm gậy, gặp chó là đánh.

Dần dần truyền lại một bộ đả cẩu bổng pháp, chính là chuyên dùng để đối phó với chó lang thang cướp đồ ăn.

Ngoài gậy đánh chó, còn có còi chó.

Âm thanh của còi này rất đặc biệt, con người nghe vào tai không vang, nhưng nghe nói có thể thổi ra sóng siêu thanh. Chó nghe nhạy cảm hơn con người, vào tai bọn chúng, âm thanh của còi này vô cùng vang, vô cùng chói tai.

Ngoại trừ đối phó với chó, đương nhiên còi chó cũng có thể gọi người.

Đồng bọn gần đó vừa nghe thấy tiếng còi, liền biết ở đây có chuyện. Không phải gặp phải đàn chó, thì là có tiệc lớn.

Đám người ăn xin đoàn kết, một còi vang lên, vạn chiếc còi cùng vang, người gần đó sẽ chạy đến không dứt.

Ngày xa những nhà lớn mở tiệc, đám ăn xin đến xin ăn, đều dùng lễ đối đãi, ăn uống no nê, cho thêm vài đồng, rồi đuổi đi.

Nếu keo kiệt, đám ăn xin cầm còi chó thổi, hú còi gọi mấy trăm con đến, thì rắc rối lớn, không ăn hết của nhà người đó thì họ cũng không đi.

Cho nên có cách nói ‘còi chó vang lên, hoàng kim vạn lượng’.

Xã hội hiện đại, còi chó giống với gậy đánh chó, sớm đã mất đi giá trị thực dụng của nó, chỉ còn lại ý nghĩa tượng trưng, cho nên cũng chỉ có nhân vật nòng cốt của Yếu Môn còn sử dụng thứ này.

Sư phụ Vinh vừa nhìn thấy Viên Khả Kiều thổi còi chó, vô cùng kinh ngạc.

Cô gái ăn mặc mát mẻ này lại là người của Yếu Môn!

Ông ta đến thủ đô, sợ nhất là gặp phải người của Yếu Môn, chẳng may bị nhận ra thì rắc rối rồi.

Sư phụ Vinh nháy mắt với ông chủ Vương và chị Mai.

Hai người hiểu ý, chị Mai tiến lên một bước, kéo Trương Diễm Diễm, còn ông chủ Vương lại lôi Mã Sơn lại.

Họ đang định rút đi, thì phát hiện ở đầu phố cuối ngõ, không biết bao nhiêu là người đột nhiên mọc từ đâu đến.

Những người này muôn hình vạn trạng, có người cởi trần, có người chống nạng, có người thiếu cánh tay mất cái chân, cũng có nhân viên giao hàng đi xe điện, thậm chí còn có thành phần tri thức mặc vest đi giày da đi ra từ trong tòa nhà văn phòng bên cạnh.

Ông chủ Vương nhìn những người này, cười than nói: “Ôi trời, quán nhỏ của chúng ta đã bao lâu không có người đến xin ăn rồi? Tôi còn tưởng đã hết ăn xin rồi đấy!”

Chị Mai nói: “Ông không biết bây giờ đám ăn xin cũng đăng ký công ty internet rồi à? Xin ăn cũng lên mạng rồi”.

Sư phụ Vinh cau mày, khó tránh cảm khái trong lòng.

Không ngờ Yếu Môn không những không yếu thế, mà còn phát triển theo hình thức mới, đúng là theo kịp thời đại.