Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 636




Chương 636

“Lấy khí để điều khiển ngoại vật, cậu là tông sư? ”

Lý Dục Thần bắt ông ta tới trước mặt, búng vào đầu Vũ Tu Nhất một cái, nói: “Được rồi, ông đã chết rồi”.

Vũ Tu Nhất sửng sốt: “Chết rồi?”

Lý Dục Thần nói: “Tôi muốn giết ông dễ như trở bàn tay. Vừa rồi tôi đã giết ông một lần, cũng cứu ông một lần. Ông ăn cơm nhà họ Viên, thay nhà họ Viên chết một lần là đã thanh toán xong. Tôi cứu ông một lần, cho nên bây giờ mạng sống của ông là của tôi”.

Vũ Tu Nhất đột nhiên không kịp phản ứng.

Lý Dục Thần cũng không vội, cười như không cười nhìn ông ta.

Vũ Tu Nhất kịp phản ứng, cả giận nói: “Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Cậu cho rằng làm như thế là tôi sẽ nghe theo lệnh của cậu ư? Hừ, đừng hòng tôi sẽ giúp cậu làm những chuyện thương thiên hại lý!”

“Ai nói tôi muốn ngươi làm chuyện thương thiên hại lý?”

Lý Dục Thần lắc đầu, quả nhiên là loại người cổ hủ.

Nhưng cũng chính là bởi vì cổ hủ, Lý Dục Thần mới định cho ông ta một con đường sống, nếu không vừa nãy đã đánh chết ông ta rồi.

“Tôi cũng không cần ông làm trâu làm ngựa, tôi thấy ông trời sinh có căn cốt, nhưng lại đi nhầm đường, cho nên không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Tôi vốn định chỉ bảo ông một chút, xem ra là ông không muốn”.

Vũ Tu Nhất lại ngây ngẩn cả người.

Cho dù như thế nào, ông ta cũng không thể phủ nhận người trẻ tuổi trước mắt này có thực lực tông sư.

Một võ giả gặp tông sư, trong lòng đương nhiên sẽ có một chút sùng kính. Mà nếu được đến tông sư chỉ bảo thì sẽ là cơ duyên cỡ nào chứ!

Trong lòng Vũ Tu Nhất vô cùng cuồng nhiệt.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không có cách nào thuyết phục mình về mặt đạo đức.

Qua nửa ngày, Vũ Tu Nhất mới bùi ngùi thở dài.

Ông ta xoay người, chắp tay với đám người đứng phía sau, nói: “Các vị, Vũ Tu Nhất đã chết rồi, giang hồ sẽ không cái tên Vũ Tu Nhất này nữa”.

Sau đó, ông ta nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, hôm nay cậu không giết tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, giang hồ có duyên, chúng ta gặp lại sau”.

Dứt lời, ông ta liền đi ra ngoài đường cái.

Lý Dục Thần nói: “Vừa rồi một chưởng của tôi đã đánh tan khí huyết kẹt lại khi ông luyện tập ngoại công tích tụ, mượn cơ hội này sẽ có thể chuyển từ bên ngoài vào bên trong. Có rảnh rỗi thì hãy đến quán Giang Hồ thành phố Hòa đi, có lẽ có thể tìm được cơ duyên đột phá”.

Vũ Tu Nhất dừng lại, cuối cùng vẫn tiếp tục tiến lên, biến mất trong đêm tối.

Lý Dục Thần không khỏi lắc đầu, quả nhiên chỉ có loại người cổ hủ cố chấp mới có thể luyện loại ngoại công tra tấn mình này.

Nhưng mà nhớ tới chị Mai và ông chủ Vương, còn có sư phụ Vinh, anh lại cảm thấy phán đoán này của mình hình như có vấn đề.

Mấy người đó đều không cổ hủ, mà ngược lại còn rất tinh ranh!