Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 601




Chương 601

Hồ Sư Ước xấu hổ nói: “Độc này ở xương cốt, cần dựa vào nội lực cực mạnh, dùng châm ép độc ra từ xương cốt. Tôi đã lớn tuổi, tuy biết châm pháp, nội lực lại không đủ, thực sự hổ thẹn với ơn truyền châm của cậu Lý, cũng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của nhà họ Hồ”.

Lý Dục Thần vừa nghe, cười nói: “Ông Hồ, ông nặng lời rồi. Nhưng chẳng lẽ ông không nghĩ, nội lực có thể truyền sao? Nội lực của ông không thâm sâu, nhưng ở đây có người nội lực thâm hậu đấy!”

Nói xong liền cười hi hi nhìn sang Tiền Khôn.

Tiền Khôn đã từng có thực lực vô hạn gần đến tông sư, đây cũng là lý do mà ông ta có địa vị và được tôn sùng ở nhà họ Tiền và Tiền Đường, được người khác gọi là ‘Ông Khôn’.

Chỉ là sau này bị thương, công lực giảm mạnh.

Giờ đây được Lý Dục Thần chữa trị, công lực đã hồi phục đến tám chín phần so với trước đây, chỉ là tuổi đã cao, muốn đột phá tông sư thì không có khả năng lắm, nhưng cũng là lực thực hóa kình đỉnh phong.

Đương nhiên Tiền Khôn hiểu nguyên lý của truyền nội lực, nhưng đó là dùng cho võ đạo, còn dùng cho châm cứu chữa bệnh, ông ta chưa từng nghe nói.

Ông ta nhìn sang Hồ Sư Ước.

Hồ Sư Ước ngẩn người, đột nhiên vỗ trán: “Ôi trời, cậu xem tôi già hồ đồ rồi, sao lại không nghĩ đến chứ! Châm pháp, vốn là cách dẫn chân khí, tôi có thể cắm châm cho bệnh nhân, cũng có thể cắm châm cho mình, chỉ cần ông Khôn truyền chân khí cho tôi, tôi có thể dùng châm pháp truyền chân khí đến trong cơ thể bệnh nhân”.

Hồ Sư Ước vui mừng, vén tay áo định cắm châm cho mình.

Lý Dục Thần giữ ngăn cánh tay của ông ta nói: “Thôi, đây chỉ là pháp môn rẻ tiền, sẽ có nguy hiểm nhất định cho người thi triển châm pháp, ông biết là được, không cần phải làm, không dùng đến thì tốt hơn”.

Hồ Sư Ước gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, có cậu Lý ở đây, đương nhiên không cần tôi thể hiện”.

Lý Dục Thần nói: “Ông Hồ, thực ra còn có một cách nữa, không cần dẫn khí, chỉ dùng châm pháp cũng có thể đuổi độc”.

“Ồ?”, Hồ Sư Ước vừa nghĩ hoặc, trong lòng lại vui mừng, biết Lý Dục Thần đang truyền thụ y đạo: “Xin cậu Lý chỉ rõ”.

Lý Dục Thần nói: “Độc mà ông Tiền trúng phải, nhìn bề ngoài, là nhập lên xương cốt, là độc vào xương, nhưng nguồn gốc của nó không phải ở xương. Xương thông não, giấu ở hồn, nói thẳng ra, đây là một loại hồn thuật”.

“Hồn thuật?”

“Đúng thế. Hồn thuật là thuật pháp thuần sớm nhất, sau này xuất hiện biến dị, có những hồn thuật nằm ở giữa pháp thuật và dùng độc. Độc của ông Thiên chính là loại này. Chính vì ở giữa hai bên, hồn thuật vô cùng khó giải, thuật pháp thông thường có thể đuổi tà của nó, không thể giải độc của nó. Y thuật bình thường lại có thể giải độc chạy vào kinh mạch, không thể trừ tà. Ông Hồ có thể nhìn ra độc giấu trong xương, nghĩ đến cách dùng châm dẫn khí để giải độc, đã là rất giỏi rồi”.

“Vậy phải làm thế nào mới tốt”, Hồ Sư Ước hỏi.

Lý Dục Thần cười nói: “Quỷ Môn Thập Tam Châm đến từ thuật chúc do. Quỷ cũng là hồn, châm pháp này không chỉ có thể nhằm vào thực tại cơ thể con người, còn có thể nhằm vào hư vô của hồn thể. Tổ tiên nhà họ Hồ các ông có được châm pháp này, đặt tên nó là Âm Dương, cũng là ý này. Trị cả âm dương, chính là chỗ huyền diệu của nó”.

“Thì ra là vậy!”, Hồ Sư Ước có được thu hoạch, gật đầu liên tiếp, vội hỏi: “Cụ thể phải làm thế nào? Xin cậu Lý chỉ cách”.

Lý Dục Thần gật đầu, nhìn một vòng quanh phòng, sau đó nhìn Tiền Hân Đồng, hỏi: “Con gái các cô chắc hồi nhỏ cũng thích đồ chơi như búp bê phải không, không biết cô Tiền có không?”