Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 467




Chương 467

Nhưng họ không nói, ông ta không tiện hỏi.

Từ nhà họ Phùng đi ra, Lý Dục Thần hỏi Phùng Thiên Minh: “Chú Minh, lần trước chẳng phải ông nói, muốn bảo tôi giúp ông tham gia một hội gặp mặt gì đó sao?”

Phùng Thiên Minh ngẩn người, mới nhớ ra, lúc trước từng nói vậy, muốn nhờ Lý Dục Thần đi tham gia một hội gặp mặt, giúp ông ta kiếm chút tiền về, bù lại tổn thất vụ đấu võ mà anh thất hẹn.

Nhưng bây giờ, Lý Dục Thần đã cho ông ta cả năm triệu cổ phần phim trường, ông ta đâu có mặt mũi bảo Lý Dục Thần tham gia nữa.

“Hầy, cậu đã bù hết tổn thất của tôi rồi, nếu tính ra, thì bây giờ tôi nợ cậu đấy”, Phùng Thiên Minh nói.

“Việc nào ra việc đó”, Lý Dục Thần nói: “Tôi đã hứa với ông, đương nhiên phải giữ lời. Nói đi, là hội gì?”

“Chỉ là một hội giao dịch chợ đen ba tỉnh, thực ra, là mấy đại lão thế giới ngầm tranh địa bàn”, Phùng Thiên Minh nói: “Địa bàn ở thành phố Cô”.

“Thành phố Cô?”

Lý Dục Thần nhớ đến con rể nhà họ Lâm đó, Thẩm Minh Xuân, chẳng phải là người của nhà họ Thẩm thành phố Cô sao?

“Đúng thế, người tranh giành địa bàn chủ yếu là mấy đại lão của Nam Giang, Giang Đông và Hoàn Nam, nơi giao nhau ba tỉnh thành phố Cô, cho nên mỗi năm việc này đều tổ chức ở thành phố Cô, nhà họ Thẩm thành phố Cô chính là người ở giữa của hội lần này, cũng là người chủ trì”.

Lý Dục Thần hiểu ra, ban đầu Phùng Thiên Minh nhờ anh đi, sợ rằng không chỉ là cược thạch kiếm chút tiền, mà là muốn anh đi làm vệ sĩ.

Cuộc hội họp của đại lão ba tỉnh như này, chắc chắn là muốn bàn một số dự án bí mật.

Đế quốc thương nghiệp nhà họ Phùng nằm trong tay Phùng Nguyên Sinh, dự án trong tay Phùng Thiên Minh không có nhiều, chủ yếu kiếm tiền bằng cửa ngách. Địa vị giang hồ của ông ta từ đó mà có.

Nơi giao nhau giữa thành phố Hoà và hai vùng Giang Đông, Thân Châu, có lẽ ông ta và đại lão bên đó cũng có tranh chấp địa bàn.

“Chú Minh, định làm thế nào, cần tôi làm gì?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Cậu định giúp tôi thật hả?”

“Đương nhiên là thật”.

“Là cậu nói đấy nhé, tôi không ép cậu đâu đấy!”

Phùng Thiên Minh cười ha ha.

“Để tôi giới thiệu đôi nét về quy trình cho cậu. Theo như quy tắc trước kia, nơi họp mặt sẽ do nhà họ Thẩm quyết định, trước đó sẽ không có thông báo gì, đến ngày đó nhà họ Thẩm sẽ cử người tới đưa thẳng đến nơi họp mặt. Như vậy có thể cam đoan không ai mai phục trước”.

“Không sợ nhà họ Thẩm thông đồng với một nhà trong đó sao?”

Thành viên nhà họ Thẩm d uy nhất mà Lý Dục Thần từng gặp chính là Thẩm Minh Xuân. Dựa vào thái độ của nhà họ Lâm với Thẩm Minh Xuân thì trông anh không quá tin tưởng nhà họ Thẩm.

“Nhà họ Thẩm sẽ không đạp đổ bảng hiệu nhà mình đâu”, Phùng Thiên Minh nói: “Nhà họ Thẩm nắm quyền thành phố Cô, có thể nói là bề dày lịch sử thâm sâu ngược dòng từ thời kỳ Tam Quốc, bọn họ đã trải qua nhiều lần chìm nổi, tới thời Minh Thanh giàu sang, đến nay đã thịnh vượng không ai địch lại”.

“Trâu bò vậy à?”, Lý Dục Thần khá bất ngờ: “Bề dày lịch sử của bọn họ còn lâu đời hơn cả nhà họ Tiền và nhà họ Tra luôn”.