Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 393




Chương 393

“Họ Lý… đến từ thủ đô…”, Cao Sĩ Hiến lẩm bẩm: “Có thể dùng ba cây kim châm bình thường đã ép được cổ trùng ra, người này không đơn giản, con phải kết giao đàng hoàng. Chịu ơn của người ta, thì phải báo đáp, không thể để người ta nói nhà họ Cao chúng ta không biết quy tắc lễ nghĩa”.

“Con biết rồi, bố”.

Cao Tử Hạng cung kính nghe lệnh.

Đúng lúc này, Lý Dục Thần gọi tới.

“Cậu Lý!”, Cao Tử Hạng vô cùng bất ngờ, không nghĩ Lý Dục Thần sẽ chủ động gọi đến nhanh như vậy.

“Tôi ở hội sở Hồ Tân, gặp chút rắc rối, đối phương tên Trương Băng. Ồ đúng rồi, tôi ngửi thấy mùi của cổ trùng”.

Câu này của Lý Dục Thần nghe rất kỳ lạ, nửa câu trước như cầu cứu, nửa câu sau lại khiến người ta khó hiểu.

Nhưng Cao Tử Hạng hiểu ý.

Ông ta vô cùng chấn kinh, chẳng lẽ người hạ cổ trùng là Trương Băng?

Trương Băng cũng coi là tâm phúc của ông ta, đã làm việc cho nhà họ Cao từ lâu, theo ông ta hơn mười năm.

Sau khi Cao Tử Hạng tiếp nhận đại quyền, liền sắp xếp Trương Băng đến làm ở văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Thông Ích, sau đó lại đề bạt làm phó tổng giám tốc.

Ông ta thực sự không nghĩ được, tại sao Trương Băng muốn hại ông ta?

“Tôi đến ngay đây”.

Cao Tử Hạng tắt máy, lập tức gọi người vội vàng chạy đến hội sở Hồ Tân.

Trương Băng nghe thấy Lý Dục Thần gọi điện, cười lạnh lùng: “Gọi người phải không? Gọi đi! Cứ gọi tự nhiên! Tôi muốn xem xem, hôm nay ai có thể đến cứu cậu!”

Quan Nhã Lệ cũng hiếu kỳ Lý Dục Thần sẽ gọi ai đến.

Nhưng lúc này, bà ta vẫn muốn dàn xếp ổn thỏa.

Dù sao đây là hội sở của bà ta, Trương Băng gióng trống khua chiêng đến, nếu Lý Dục Thần lại gọi một đám người đến, thì khó mà giải quyết thu xếp được.

“Phó tổng giám đốc Trương, thanh niên hừng hực, ông việc gì phải điều động binh lực như vậy? Hay là, ông và cô Dao lên tầng nghỉ ngơi trước đi, cứ để tôi xử lý chuyện này, nhất định cho mọi người kết quả hài lòng”.

Trương Băng nhìn Quan Nhã Lệ một cái, gật đầu nói: “Giám đốc Quan, đương nhiên tôi phải nể mặt cô, nhưng hôm nay nếu tôi bỏ qua như vậy, thì sau này Trương Băng tôi làm sao lăn lộn ở Tiền Đường đây? Người ta sẽ đánh giá nhà họ Cao thế nào?”

Ông ta cố ý lôi nhà họ Cao ra là muốn nói với Quan Nhã Lệ, bảo cô ta đừng nhúng tay vào.

Quan Nhã Lệ biết Trương Băng không chịu bỏ qua, bèn nói: “Phó tổng giám đốc Trương, hay là thế này đi, tôi sẽ đến tổn thất của cô Dao và anh em thuộc hạ, mấy người thanh niên này, bảo họ xin lỗi, ông thấy có được không?”

Trương Băng dường như cũng hơi kiêng sợ Quan Nhã Lệ, liền hỏi Dao Hồng Lăng ở bên cạnh: “Cục cưng, em thấy thế nào?”