Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 363




Chương 363

Trần Văn Học cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Hai người này, một người nói sẽ cho đối phương toàn bộ Giang Đông, người kia bảo sẽ giúp đối phương đứng đầu thủ đô trong ba năm.

Chỉ vậy mà đàm phán thành công rồi?

Tín nhiệm và lòng tin này đến từ đâu vậy?

Quả thực là hai kẻ điên!

Đang nằm mơ sao! Thật không thể tin được! Ma huyễn! Quá ma huyễn!

Có điều, so với Lang Dụ Văn, Trần Văn Học không quá khiếp sợ với việc Lý Dục Thần dùng tay không đỡ đạn, so sánh với cảnh tượng kinh người trong trường đấu chó ngày hôm đó, cái này quả là trò trẻ con.

“Tôi có thể góp cổ phần không?”, Trần Văn Học hỏi.

“Không phải anh sớm đã góp rồi sao?”, Lý Dục Thần cười nói: “Không có anh nhập bọn, tiền vốn của chúng tôi từ đâu đến?”

Trần Văn Học hưng phấn xoa xoa tay: “Vậy chúng ta cùng làm một vố lớn đi. Đứng đầu thủ đô trong ba năm tới, vừa nghe đã khiến người ta không yên giấc nổi. Có điều, bây giờ tài chính mà tôi có thể vận dụng được chỉ có một trăm triệu”.

Lý Dục Thần nhìn Lang Dụ Văn: “Vậy sau này, chuyện làm ăn xin nhờ cậy chú Lang”.

Lang Dụ Văn có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Lý Dục Thần, nhưng anh ta vô cùng rõ ràng, sự tín nhiệm này không phải vô điều kiện.

Ba tháng tới chính là thử thách đối với anh ta.

Giống như công nhân viên mới nhậm chức trong công ty, cũng cần có giai đoạn thử việc.

Mục tiêu đánh giá thử việc của anh ta chính là giúp Lý Dục Thần vượt qua ngưỡng cửa hào môn trong ba tháng.

Lang Dụ Văn lần nữa đốt một điếu thuốc, phun ra sương trắng, nói: “Được, một trăm triệu thì một trăm triệu, chuyện làm ăn không khó. Nhưng muốn trở thành hào môn thì chỉ dựa vào tiền là không đủ. Thời gian ba tháng quá ngắn, chỉ có một cách”.

“Cách gì?”, Trần Văn Học hỏi.

“Nuốt một hào môn khác”, Lang Dụ Văn đáp.

“Nuốt một hào môn khác?”, Trần Văn Học lắp bắp kinh hãi: “Nuốt nhà ai? Nuốt thế nào?”

Lang Dụ Văn nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, nói: “Hiện tại nhà họ Lâm tứ phía thù địch, đây là một cơ hội tốt. Tại thành phố Hoà, nhà họ Lâm là hào môn số một số hai, cậu Lý lại là con rể nhà họ Lâm, tiếp nhận chuyện làm ăn của nhà họ Lâm cũng danh chính ngôn thuận”.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không được, nhà họ Lâm có ơn với tôi, tôi không thể làm như thế”.

Lang Dụ Văn nhíu nhíu mày, nói: “Muốn thành nghiệp lớn, cậu không thể lòng dạ đàn bà. Hơn nữa, nếu cậu không ăn miếng bánh ngọt nhà họ Lâm này cũng sẽ bị người khác ăn hết. Cậu tiếp nhận nó còn có thể chăm nom, để lại cho bọn họ chút ít. Nếu thành người khác, chỉ sợ nhà họ Lâm…”

Lý Dục Thần vẫn lắc đầu.

Lang Dụ Văn rít một hơi thật dài, chậm rãi nhả sương khói, đôi mắt phía sau lớp kính toát ra vẻ thất vọng.

“Vậy cậu hãy mời người tài khác đi, tha thứ Lang mỗ không thể ra sức”.

Nói xong, anh ta đứng lên muốn đi.