Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1334




Chương 1334

Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: “Cao thâm quá, em không hiểu. Anh cũng không được, thì có ai có thể là được đây?”

Lý Dục Thần ngóng nhìn bốn phương, nói: “Có lẽ đại sư huynh có thể làm được”.

Thấy Lý Dục Thần trầm tư, Lâm Mộng Đình biết anh nhớ đến đồng đạo sư môn, cũng không làm phiền, chỉ lặng lẽ đi tiếp.

Lý Dục Thần định thần lại, bỗng nhớ đến điều gì, nói: “Vừa nãy em nói Bạch Cảnh Thiên là danh y đệ nhất thủ đô, y thuật của ông ta so với ông Hồ thì thế nào?”

Lâm Mộng Đình không suy nghĩ liền nói: “Chắc chắn giỏi hơn ông Hồ”.

“Sao em chắc chắn như vậy?”, Lý Dục Thần nói: “Ông Hồ là danh y đệ nhất Tiền Đường, ý của em, Hạnh Lâm phương Nam, chắc chắn không bằng y thuật phương Bắc ư?”

Lâm Mộng Đình lắc đầu nói: “Em không có ý đó, anh có biết cuộc chiến ‘hai phương’ năm đó không?”

“cuộc chiến ‘hai phương’ là thế nào?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.

“Hồi học đại học ở Giang Nam, em nghe người của học viện y nói chuyện phiếm nên mới biết. Sau này vì anh mà có qua lại với mấy người ông Hồ, nên lại nghe ngóng hỏi thăm một chút”.

Lâm Mộng Đình nói.

“Bỏ qua phật y và đạo y, Hạnh Lâm thiên hạ phân thành hai tông Nam Bắc. Phương Nam đứng đầu có Đồng Khánh Đường của Hồ thị Tiền Đường, phương Bắc đứng lđầu là Bách Thảo Đường của nhà họ Bạch thủ đô. Từ tiền triều, hai nhà Bạch Hồ đã thành đại diện của Hạnh Lâm Nam Bắc, cũng âm thầm so đấu với nhau.

Mấy chục năm trước, nhà họ Bạch có Bạch Cảnh Thiên y thuật cao siêu, được gọi là quốc thủ Hạnh Lâm, danh y đệ nhất thủ đô”.

“Còn nhà họ Hồ ở Tiền Đường cũng có Hồ Vân Thiên, cũng được gọi là danh y đệ nhất Giang Nam.

Nghe nói những bệnh nan ý khó chữa trong thiên hạ, không có bệnh gì là hai người họ không chữa được. Rốt cuộc hai người này ai mới là danh y đệ nhất thiên hạ, đương nhiên trở thành chủ đề bàn luận Hạnh Lâm.

Hai người so đấu ngoài sáng trong tối mấy chục năm, giai đoạn lịch sử này cũng được gọi là cuộc chiến ‘hai phương’”.

Lý Dục Thần hiểu ra: “Ông hai nhà họ Phùng hình như từng nhắc đến chuyện này với anh. Lúc đó không để ý, em nói như vây, anh cũng nhớ ra”.

Vì nhắc đến Hồ Vân Thiên nên Lý Dục Thần rất có hứng thú với chủ đề này.

“Sau đó thì sao?”, anh hỏi.

Lâm Mộng Đình nói: “Nghe nói hơn hai mươi năm trước có tổ chức đại hội Hạnh Lâm Nam Bắc ở Bạc Châu Dược Đô, dùng lý thuyết y thuật, bệnh án, phương thuốc và chữa bệnh tại chỗ để tiến hành thi đấu. Thực ra là hai người Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên so tài cao thấp, để định ra ai mới là thiên hạ đệ nhất. Cuối cùng hình như là Hồ Vân Thiên thua trận, Bạch Cảnh Thiên chiến thắng. Từ sau đó, Hồ Vân Thiên biến mất. Có người nói ông ta trầm cảm mà chết, cũng có người nói ông ta đã ẩn cư”.

Lý Dục Thần cau mày: “Nói như vậy, y thuật của Bạch Cảnh Thiên còn cao minh hơn Hồ Vân Thiên?”

Lâm Mộng Đình nói: “Có lẽ gần như nhau, giỏi thì cũng chỉ giỏi hơn chút. Nếu không sau này Bạch Cảnh Thiên vẫn luôn không chịu nhận danh hiệu thiên hạ đệ nhất này, có lẽ trong lòng ông ta cũng nghĩ rằng Hồ Vân Thiên không kém hơn ông ta. Thắng thua, có lúc cũng dựa vào may mắn”.

Lý Dục Thần trầm mặc một lúc, nói: “Bạch Cảnh Thiên ở thủ đô, y thuật lại giỏi hơn Hồ Vân Thiên một chút, tại sao người chữa bệnh cho mẹ anh là Hồ Vân Thiên, chứ không phải Bạch Cảnh Thiên? Với thanh thế năm đó của nhà họ Lý, chắc cũng không đến không mời được Bạch Cảnh Thiên. Trừ phi…”

Lâm Mộng Đình cũng là tối qua đến khu nhà họ Lý mới biết chuyện liên quan đến mẹ của Lý Dục Thần, cũng đã biết Hồ Vân Thiên giúp bà ấy giải trừ ma tâm thánh nữ, mới khiến lúc Lý Dục Thần ra đời không bị nhiễm ma khí.