Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1315




Chương 1315

Châu Khiếu Uyên từ bên cửa đi vào, phủi bụi trên người nói.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đứng lên.

Châu Khiếu Uyên vội vàng nói: “Ấy, hai người ngồi đi, hai người ngồi đi! Nông thôn đơn sơ một chút, hai người cứ tự nhiên. Phú Minh, đi pha hai ly café, thanh niên thích uống café, không thích uống trà này đâu”.

Lâm Mộng Đình phì cười một tiếng nói: “Ông Châu, uống trà không phải là quyền lợi riêng của người già, bây giờ thanh niên uống trà nhiều lắm”.

“Tôi biết, các cô cậu thích uống trà sữa”, Châu Khiếu Uyên đến bên bàn bát tiên, kéo ghế dài ngồi xuống: “Lần trước cháu cố đến thăm tôi, mang cho tôi một cốc. Mùi vị đó… nói thế nào nhỉ…”

Ông lão ngửa cổ nhìn trần nhà, suy nghĩ hồi lâu cũng không hình dung ra, cười he he.

Lâm Mộng Đình nói: “Cháu cố hiếu kính với ông, mùi vị gì cũng đều ngon”.

“Ha, cô nhóc này biết ăn nói đấy! Tôi thích!”, Bách Phú Minh chỉ vào Lâm Mộng Đình nói với Châu Khiếu Uyên, sau đó cười lớn ha ha.

Bách Phú Minh cũng cười ha ha.

Lúc này, chỉ có Lý Dục Thần ngồi ở đó vẫn không nói gì, giống như thiếu niên thẹn thùng.

Châu Khiếu Uyên bỗng nhìn sang anh, nói: “Cậu nhóc nhà cậu, bên cạnh có cô gái tốt như vậy, số đào hoa đúng là giống y bố của cậu, sao lại không hay nói chuyện thế? Năm đó cái miệng của bố cậu ngọt đến mức có thể khiến mật chảy từ mông vịt ra”.

“Ông biết bố của tôi ư?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đương nhiên là biết, hồi nhỏ cậu từng đến Kim Lăng chơi, lúc tôi bế cậu, cậu còn tè dầm lên người tôi đấy!”, Châu Khiếu Uyên nói: “Cháu cố cháu nội tôi đều chưa từng tè dầm lên người tôi đâu, cậu thì hay rồi, vừa đến đã tè”.

Lý Dục Thần kích động đứng lên, cung kính khom lưng với Châu Khiếu Uyên: “Ông Châu…”

Anh vẫn chưa nói ra, Châu Khiếu Uyên đã ngăn lại nói: “Đừng khom lưng, tôi vẫn chưa chết! Cậu khom lưng khiến tôi nghĩ đến đám người Đông Doanh đó. Tuy nói bây giờ môi trường quốc tế thay đổi, hai nước hữu hảo, nhưng tôi là người sống trong thời đại đó, vừa nghĩ đến hành vi cầm thú của đám súc sinh đó là nổi giận, không chịu nổi! Không chịu nổi!

Liền không ngừng xua tay, bảo Lý Dục Thần ngồi về chỗ.

Lý Dục Thần chỉ đành ngồi xuống.

“Tôi biết cậu muốn hỏi gì, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lượt cậu hỏi”, Châu Khiếu Uyên nói: “Nếu cậu muốn biết thì phải trả lời cầu hỏi của tôi đã”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, ông Châu hỏi đi, tôi biết thì sẽ trả lời”.

Châu Khiếu Uyên bỗng tỏ vẻ mặt nghiêm túc, vẻ chất phác của lão nông dân vừa nãy biến mất, trên người toát ra vẻ uy nghiêm.

Không phải là uy thế dựa vào chân khí hay là sát khí,mà là uy nghiêm sinh ra đã có, không nổi giận mà đã nghiêm nghị.

“Tôi hỏi cậu, cậu đã giết Hoàng Phủ Hiền phải không?”

“Đúng thế”.

“Nói như vậy, Nghê Hoài Kỳ, Hầu Khuê Đông, Dương Nguyên Tấn cũng là do cậu giết?”

“Đúng thế”.

Châu Khiếu Uyên khẽ gật đầu, lại hỏi: “Liễu Kim Sinh ở thành phố Dũng có phải do cậu giết không?”

“Đúng thế”, Lý Dục Thần vẫn trả lời dứt khoát, không hề giải thích gì.

Lâm Mộng Đình ở bên cạnh rất muốn lên tiếng, cô há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.