Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1218




Chương 1218

Mã Sơn vẫn cất bước bổ nhào lên giống như hung thần, chỉ là trận đã hủy, chưởng của anh ta bị đánh hụt. Đợi đến khi anh ta kịp phản ứng, cả người lung lay mấy cái mới đứng vững.

Phùng đạo sĩ cau mày nói: “Rốt cuộc cậu là ai? Cũng không sợ chết, lại tới Mao Sơn khiêu khích, hay là Mao Sơn tôi có mối thù truyền kiếp với cậu?”

Lúc này Mã Sơn căn bản không nói ra lời, tất cả sức lực đều dựa vào một hơi, vừa mới há miệng đã thở dốc, thân hình loạng choạng một cái, ngửa mặt muốn ngã quỵ.

Bỗng nhiên có một lực lượng vô hình nâng anh ta lên từ sau lưng.

Lý Dục Thần đi tới, điểm lên trên người anh ta mấy lần, lại nhét một viên đan dược vào trong miệng anh ta.

Mã Sơn lập tức liền khôi phục tinh thần.

Lý Dục Thần nhìn Phùng đạo sĩ, hỏi: “Ông là trụ trì Vạn Phúc Cung?”

Trên mặt Phùng đạo sĩ này có vẻ nhân từ, vừa rồi bày trận đối chiến xem như đã nương tay, nếu bọn họ thật sự có sát ý, Mã Sơn căn bản không kiên trì được đến bây giờ.

Lý Dục Thần là loại người nếu ông tiến lên một thước, tôi trả lại ông ba trượng, nếu ông nhường tôi tôi ba phần, tôi sẽ kính ông bảy phần. Anh có ấn tượng không tệ với Phùng đạo sĩ, cho nên giọng điệu cũng khách khí mấy phần.

“Tại hạ là Phùng Hữu Đức, trụ trì Vạn Phúc Cung là sư huynh tôi – Cổ Thủ Mặc, nhưng mà gần đây ông ấy đang bế quan, để tôi tạm thời xử lý mọi chuyện”.

Lý Dục Thần mở cốp xe ra túm lấy Lưu Mạnh Vũ, hỏi: “Phùng đạo trưởng, người này là của Vạn Phúc Cung các ông đúng không?”

Phùng Hữu Đức nhìn thấy dáng vẻ kia của Lưu Mạnh Vũ thì biến sắc, trầm giọng nói: “Đúng, đó là sư đệ tôi. Vì sao mấy người lại bắt ông ta?”

Lý Dục Thần nói: “Ông ta đến thành phố Hòa, dùng Tác Hồn Thuật, âm thầm muốn lấy mạng bạn của tôi, nếu không phải tôi kịp thời chạy về thì ông ấy đã mất mạng rồi. Nếu ông đã thừa nhận ông ta là sư đệ của ông, như vậy ông phải cho tôi một lời giải thích công bằng. Nếu không giải thích rõ ràng, vậy tôi sẽ xốc mái nhà Vạn Phúc Cung mấy người lên, để tổ sư gia của mấy người được phơi nắng mặt trời, cũng không biết ông ta có mặt mũi nhìn lên trời đất sáng sủa thế này hay không!”

Đám đạo sĩ bên cạnh đều giận dữ, nhao nhao nâng pháp khí trong tay lên muốn dạy dỗ Lý Dục Thần.

Phùng Hữu Đức vô cùng kinh hãi, đưa tay ngăn cản môn hạ, nói với Lý Dục Thần: “Không có khả năng! Mao Sơn chúng tôi là đạo môn chính thống, làm sao lại lấy Tác Hồn Thuật ám hại tính mạng người khác được?”

Nói rồi ông ta nhìn về phía Lưu Mạnh Vũ: “Lưu sư đệ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Sư… Sư huynh…”, Lưu Mạnh Vũ ấp úng.

Phùng Hữu Đức nói: “Lưu sư đệ, Mao Sơn chúng ta từ khi tổ sư lập phái đến nay vẫn luôn dựa vào chính khí để tung hoành thiên hạ, lẽ ra phải luôn quang minh lỗi lạc. Nếu thật sự là ông làm thì phải dũng cảm thừa nhận, nếu bị oan uổng, ông cứ lớn mật nói ra, Vạn Phúc Cung chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho ông, tuyệt đối không để đám đạo chích phá hủy danh dự của chúng ta!”

Lưu Mạnh Vũ cúi đầu, vâng một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Sư huynh, ông đừng nghe bọn họ nói bậy! Tôi đâu có dùng Tác Hồn Thuật gì, tất cả đều là bọn họ đổ oan cho tôi! Cũng trách tôi tài nghệ không bằng người ta, bị bọn họ bắt được, làm hại danh dự Mao Sơn chúng ta, mong sư huynh trách phạt!”

Ông ta vừa nói vậy, ngay cả Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt.

“Ông đúng là không biết xấu hổ!”, Lý Dục Thần lắc đầu nói.

Hiển nhiên Lưu Mạnh Vũ vô cùng sợ Lý Dục Thần, dịch bước chân một chút, lại bởi vì bị dây thừng trói nên có chút lảo đảo, kêu lên: “Sư huynh, mau cứu tôi!”