Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1134




Chương 1137

“Nhưng tại sao nó lại ở đây?”

Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm khác vang lên, nhưng không phải từ phía cổ trại mà đến từ con sông phía xa.

Hai người theo tiếng gầm nhìn lại, chỉ thấy những làn sóng bạc cao tận trời đột nhiên dâng lên từ mặt sông rộng lớn, một con bạch giao long chui ra từ trong làn sóng.

Con rồng lơ lửng trên mặt nước một lúc rồi bay về phía cổ trại.

Ở bầu trời phía trên cổ trại, bóng của huyết sắc long đang quanh quẩn trong bụi mù quay đầu nhìn một cái, sau đó gầm lên một tiếng, bay về phía bạch long.

Hai con rồng gặp nhau, bắt đầu giao chiến trên không trung.

Lúc này sắc trời đã muộn, ánh nắng chiều đang lan rộng, mà theo hai con rồng run rẩy, mây tía ngổn ngang, những luồng ánh sáng đầy màu sắc xuất hiện, bầu trời trông thật sự rất đẹp.

Vào ngày hôm nay, người dân thành phố Dũng đã nhìn thấy một kỳ quan trên bầu trời, những đám mây biến ảo, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh kỳ quái như tiếng của một loài thú lớn đang gầm gừ. Có người nói đó là sấm sét giữa trời trong xanh, có người nói là tiếng vang của sóng biển, cũng có người nói là tiếng gầm của rồng. Chỉ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ai có thể nhìn thấy toàn cảnh con rồng, tất cả đều bị đám mây nhiều màu sắc che phủ.

Mà hai người ở trên tường thành Uy Viễn trên đỉnh núi Chiêu Bảo lại thật sự nhìn thấy rõ cảnh tượng hai con rồng đánh nhau.

Trong lúc bọn họ đang vô cùng kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt dài, một bóng người từ trên mặt sông phía xa chạy nhanh mà đến.

Chỉ thấy ông ta băng qua mặt nước, để lại một vệt trắng trên sông, chớp mắt đã lên bờ, nhún nhẹ lên ngọn cây bên bờ rồi vọt lên theo một đường hình vòng cung, chốc lát đã cách bờ mấy trăm mét, lại nhảy lên, lại là một vòng cung khác, nếu không nhìn kỹ sẽ cho rằng người này đang bay.

Chỉ trong một cái nháy mắt đã đến dưới chân thành Uy Viễn.

Hai người trên tường thành thoạt đầu là kinh ngạc, rốt cuộc là ai có khinh công cao siêu như vậy, đợi khi người nọ đi tới gần, bọn họ mới nhận ra đó vậy mà là gia chủ của nhà họ Liễu, Liễu Kim Sinh.

Liễu Kim Sinh nhẹ nhàng rơi xuống tường thành.

“Gia chủ!”, hai người hô lên.

Liễu Kim Sinh khẽ gật đầu: “Hai vị tộc thúc vất vả rồi”.

“Không khổ cực, chỉ là hình như xảy ra một chút lầm lỗi”.

Liễu Kim Sinh nhìn thoáng qua cổ trại đã nổ nát dưới núi, hỏi: “Người đó không có chạy thoát ra ngoài phải không?”

“Cậu ta không có chạy ra ngoài, nhất định đã bị nổ chết”.

“Ừ, phiền phức này cuối cùng cũng được giải quyết”, trên mặt Liễu Kim Sinh hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm, ánh mắt chuyển hướng tầng mây trên bầu trời: “Rốt cuộc chỉ có tôi, Liễu Kim Sinh, mới có thể xưng là Tông Sư đứng đầu Nam Giang”

“Chúc mừng gia chủ!”, hai người đồng thời chúc mừng, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng, chỉ về phía bầu trời phía xa: “Chỉ là gia chủ, hình như xảy ra chút vấn đề…”

“Các người là nói con rồng kia sao?”, Liễu Kim Sinh cười haha một tiếng: “Đây không phải sai lầm, chúng ta chính là đang đợi nó!”

Hai người khó hiểu nhìn Liễu Kim Sinh.

Ông ta bỗng nhiên lấy ra một chiếc hộp vuông màu vàng kim.

Hai người vừa thấy, đột nhiên kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, sao gia chủ lại lấy ra bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu.

“Hai vị tộc thúc có nhận ra đây là vật gì không?”