Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1093




Chương 1093

Mặc dù không đánh lại cũng bị mất mặt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn việc bị người ta sỉ nhục mà không dám đánh.

Bách Phú Minh đi về phía trước, cầm lấy một thanh trường thương trên kệ bên cạnh đại sảnh diễn võ.

Ông ta không có binh khí của mình, mặc dù vũ khí trên kệ diễn võ chỉ để trang trí, nhưng còn hơn là không có. Huống chi trong tay Itazura Kazuyoshi cũng chỉ là một thanh đao gỗ.

Bách Phú Minh tự nghĩ nếu đao kiếm đã không sánh bằng đối phương thì nên chọn trường thương. Cái gọi là một tấc dài một tấc mạnh, thương là vua của trăm binh khí, ông ta muốn kéo dài khoảng cách, cố gắng đánh với Itazura Kazuyoshi, cho dù có thua cũng không quá khó coi.

Itazura Kazuyoshi gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng với hành động này của ông ta.

Đúng lúc này, một vị Tông Sư khác trên ghế khách quý – Xà Bích Thanh cũng đi ra, lấy một thanh kiếm trên giá binh khí, nói: “Trăm Tông Sư, đối với tên giặc đến từ Đông Doanh này, không cần quan tâm đến quy củ võ lâm làm gì, ông và tôi hợp tác là được”.

Lúc Xà Bích Thanh đứng lên, Lý Dục Thần đột nhiên khẽ gật đầu, bây giờ bà lão này chịu hạ mình đứng ra, anh rất tán thưởng phong thái không câu nệ cổ hủ này.

Nhưng Bách Phú Minh lại có vẻ hơi do dự. Lấy hai đánh một, đúng là không phù hợp với quy củ võ lâm. Càng quan trọng hơn là thắng còn dễ nói, nếu mà thua thì sẽ càng thêm mất mặt.

Ngay lúc ông ta còn đang do dự, Liễu Kim Sinh gãy một cánh tay cũng đứng dậy, nói: “Nói đạo lý với giặc Oa làm gì, chúng ta cùng nhau tiến lên đi”.

Ngoại trừ việc bảo vệ mặt mũi cho võ lâm, Liễu Kim Sinh cũng muốn lấy lại thể diện của mình, còn muốn báo thù cho cái tay cụt vừa rồi.

Ông ta nhìn về phía Hà Trường Xuân, nói: “Hà Tông Sư…”

Hà Trường Xuân cụt mất mười ngón, đối với cấp bậc như đám người Liễu Kim Sinh mà nói, chỉ cần võ hồn không hao tổn gì, chút thương tích ấy vẫn còn nhẹ, không ảnh hưởng đến căn cơ.

“Được”, Hà Trường Xuân cũng đi ra hai bước.

Cứ như vậy, bốn vị Tông Sư từ bốn phương tám hướng bao vây Itazura Kazuyoshi vào giữa.

Mọi người thấy thương tích của hai vị Đại Tông Sư không nặng, mà bốn vị Tông Sư còn đồng thời ra tay, dường như lại thấy được hy vọng thắng lợi.

Cho dù Itazura Kazuyoshi có lợi hại đi thế nào nữa thì cũng không có khả năng lấy một địch bốn đi.

Trong lòng Viên Thọ Sơn vô cùng mừng rỡ, sao ông ta có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được?

Itazura Kazuyoshi vừa mới đánh bại hai vị Đại Tông Sư, nếu có thể đánh bại ông ta sẽ là anh hùng võ lâm Nam Giang thậm chí là võ lâm Hoa Hạ.

Mặc dù là mọi người hợp sức có vẻ thắng không quá vẻ vang, nhưng lịch sử là do người thắng viết, chỉ cần thắng, ai còn quan tâm đến quá trình nữa?

“Thêm cả tôi nữa!”

Viên Thọ Sơn tiến lên, cũng gia nhập vào đội ngũ tấn công.

“Còn có tôi!”

Vạn Sơn Lâm đi cùng bố con nhà họ Cao đến đây cũng đứng dậy.

Vạn Sơn Lâm là cao thủ Hồng Môn, trên võ đạo còn kém Tông Sư một bước, nhưng ông ta cũng tu đạo thuật, cho nên thực lực tổng hợp cũng không yếu hơn Tông Sư, thậm chí ở một số phương diện còn mạnh hơn nữa.

Đây cũng là lý do mà lúc trước Tào Tra Lý của Huyền Hàng Môn không dám trực tiếp ra tay với nhà họ Cao.

Mặc dù Hồng Môn ở hải ngoại, nhưng trái tim vẫn hướng về Hoa Hạ, bây giờ thấy người Oa chèn ép chế giễu võ đạo Hoa Hạ, sao Vạn Sơn Lâm có thể không ra tay được chứ.