Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1080




Chương 1080

Chị Mai giật mình, hỏi: “Đây là cảnh giới tối cao của Đạo Thuật Lan Môn, làm sao cậu biết?”

Lý Dục Thần cười một tiếng, hơi đưa tay đẩy nhẹ về phía trước, giống như đang cụng ly với ai đó, nhưng chiếc ly trong tay đột nhiên biến mất.

Chị Mai nhìn đôi tay trống rỗng của anh, rồi vô thức nhìn lên trần nhà, như thể bà ta nhìn thấy một chiếc ly đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện trên bàn ăn ở tầng trên.

Hòa thượng Trí Nhẫn ở đối diện của đại điện, hàng mi cụp xuống chợt nhấc, bỗng nhiên ngước mắt lên, lộ ra một tia sắc bén, liếc nhìn một cái rồi thu hồi lại.

Mà từ góc đông bắc và tây nam, rất nhiều ánh mắt đồng thời đổ về phía này.

Người đàn ông có bộ râu cá trê liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, hơi cau mày, hình như đang tự hỏi gì đó.

Cô gái trẻ có làn da màu lúa mạch ở góc đông nam cũng nhìn chằm chằm về phía Lý Dục Thần, trong mắt có chút nghi ngờ, ẩn ẩn còn có một tia bất an.

Lý Dục Thần dường như không có việc gì, chỉ cười nhìn chị Mai: “Chiêu vừa rồi của tôi so với cách không lấy vật của Lan Môn các người thì thế nào?”

Chị Mai lắc đầu nói: “Cách không lấy vật, đó cũng chỉ là truyền thuyết, ngay cả sư phụ của tôi cũng không thể làm được”.

“Nhưng có khẩu quyết và tâm pháp phải không?”

“Tính ra thì có đi, nó nằm trong chương cuối cùng của Đạo Thuật Lan Môn, nhưng tôi chỉ có thể đọc chứ không hiểu được ý nghĩa trong đó”.

“Vậy chị đã bao giờ nói nó cho người khác chưa?”

Chị Mai giật mình: “Tôi…”

Bà ta đương nhiên từng nói, trong những ngày tháng ở bên Liễu Kim Sinh, hai người tình đầu ý hợp, không có chuyện gì là không nói.

Liễu Kim Sinh là thiên tài của thế gia võ đạo, tuổi còn trẻ đã bước vào cánh cửa Tông Sư, chỉ là Đạo Thuật Lan Môn, đương nhiên khó có thể lọt vào mắt xanh của ông ta. Vì vậy trước mặt Liễu Kim Sinh, chị Mai cũng không coi bí thuật Lan Môn là bảo bối gì, có chỗ không hiểu sẽ nhờ Liễu Kim Sinh giải thích.

Liễu Kim Sinh có qua có lại, cũng sẽ truyền cho bà ta một ít võ đạo.

Nhớ lại những điều này, đó còn có thể coi là kỷ niệm ngọt ngào, đẹp đẽ, chị Mai chưa bao giờ có bất kỳ nghi ngờ nào.

Nhưng sau khi Lý Dục Thần nhắc nhở như vậy, bà ta đột nhiên không rét mà run.

Liễu Kim Sinh đối xử tốt với bà ta, lẽ nào vì bí thuật Lan Môn?

Không thể nào, ông ta là Võ Đạo Tông Sư, có tuyệt học của nhà họ Liễu, còn cần bí thuật Lan Môn làm gì?

Trong lòng chị Mai bối rối, đầu choáng váng.

Cho dù bà ta trở mặt với Liễu Kim Sinh, nhưng vẫn còn cất giữ lại một vài kỷ niệm đẹp.

Bây giờ, muốn đánh nát một chút tốt đẹp còn xót lại sao?

Bà ta oán hận nhìn về phía Lý Dục Thần, cắn chặt răng, chợt nhận ra người đàn ông trước mặt này thật nhẫn tâm! Quả thật chính là ác ma!

Lý Dục Thần lại giống như không cảm giác được, tiếp tục hỏi: “Chị Mai, chị đi trộm đồ ở Cửu Long, không gặp được ba vị đảo chủ sao?”

“Đương nhiên là không gặp được, ba vị đảo chủ, hai Tông Sư, nếu gặp phải họ thì tôi còn có thể chạy thoát được sao?”, Chị Mai trừng mắt liếc anh một cái: “Cậu đang mong tôi bị bắt lại à?”