Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1053




Chương 1053

Nhưng ông ta không thể không sợ nhà họ Cao. Nhà họ Cao ở ngay Tiền Đường, thế lực lớn hơn nhà họ Viên.

Mà bây giờ điều khiến ông ta càng thêm lo lắng chính là có vẻ nhà họ Tiền cũng muốn tham gia cuộc phân tranh này.

Viên Thọ Sơn đột nhiên giật mình trong lòng.

Đây không phải là nhà họ Tiền bắt tay với nhà họ Cao để diễn một tuồng kịch chứ?

Mục đích đúng là muốn thâu tóm nhà họ Viên!

Ông ta không tin chỉ bằng Lý Dục Thần có thể làm ra được cảnh tượng hoành tráng như hôm nay.

Từ đầu tới cuối đều là nhà họ Tiền và nhà họ Cao ở sau lưng giở trò quỷ.

Nếu không, nhà họ Lâm dám đắc tội nhà họ Viên ư?

Viên Thọ Sơn nhớ lại từng chuyện một, càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy. Từ khi Lý Dục Thần giết con trai ông ta Viên Quốc Thành, nhà họ Viên đã tiến vào trong cạm bẫy mà nhà họ Tiền và nhà họ Cao lập ra rồi.

Khó trách gần đây nhà họ Lâm đã đến đường cùng rồi mà vẫn không xảy ra chuyện gì, hóa ra là phía sau có hai nhà Tiền Cao làm chỗ dựa!

Cơn giận trong lòng Viên Thọ Sơn càng ngày càng bùng nổ.

Tiền Nhược Vọng! Cao Sĩ Hiến! Hôm nay hai lão già chết tiệt này không đến, ông ta sẽ tự tay kết liễu bọn họ!

Nhưng mà ông ta nhìn Lý Dục Thần một chút, nhớ tới biểu hiện của anh ở cổng nhà họ Viên ngày đó, trong lòng chậm rãi trầm xuống.

“Bố, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Viên Nãi Minh hỏi.

“Đừng hoảng hốt!”, Viên Thọ Sơn cố gắng kiềm chế: “Cứ nghe nhà họ Tiền nói thế nào trước đã”.

Viên Nãi Minh không rõ vì sao bố mình còn muốn nghe tiếp.

Nhà họ Tiền có thể nói thế nào được? Chắc chắn là đầu tư mười tỷ, hoặc là nhiều hơn nhà họ Cao một chút, hai mươi tỷ chẳng hạn. Cũng không có khả năng lúc này Tiền Khôn còn nói chuyện giúp nhà họ Viên chứ?

Ông ta nhìn thoáng qua bốn phía đang im lặng, so sánh với tình cảnh một giờ trước, bây giờ bọn họ còn đứng ở nơi này quả thực là vô cùng xấu hổ.

“Bố…”

“Sao nào, cảm thấy mất thể diện?”, Viên Thọ Sơn cười lạnh nói: “Người ta muốn cười, cũng sẽ chỉ cười cái mặt già này của bố, con sợ cái gì?”

Viên Nãi Minh không dám nói nữa, chỉ có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, nhưng cả người đều cảm thấy không thú vị.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Tiền Khôn.

Cao Tử Hạng cười nói: “Lão Tiền, còn thiếu mỗi ông nữa thôi, ông không nói hai câu sao?”

Tiền Khôn vui vẻ đi về phía trước hai bước, nói: “Mấy người đều là kẻ có tiền, tôi lại không có nhiều tiền như vậy!”

Lời này của ông ta khiến xung quanh vang lên những tiếng huýt sáo. Ai cũng biết nhà họ Tiền là thế gia số một Tiền Đường, thậm chí là Nam Giang, thậm chí còn là thế gia số một toàn bộ địa khu Giang Nam. Nếu nhà họ Tiền không có tiền, vậy còn ai có tiền nữa?

Mà những người có thân phận địa vị ngang hàng Cao Tử Hạng đều không cười, cũng không kinh ngạc Tiền Khôn sẽ nói như vậy, bởi vì bọn họ biết hình thức truyền thừa của nhà họ Tiền hoàn toàn khác biệt với những gia tộc khác.