Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 20





- Được rồi, ta có thể chứng minh.
Mao Hữu Tài nói:
- Bất quá, ta không biết phải dùng phương pháp gì mới có thể làm Jonas tiên sinh hài lòng đây, không bằng ngươi đưa ra một đề nghị xem nào?
Jonas nói:
- Đương nhiên là kí hiệu trận rồi, không phải ta đã nói rồi sao?
Mao Hữu Tài cười nói:
- Ta đã quan sát ngươi, ta phát hiện hiểu biết về kí hiệu trận của ngươi không khác gì một đứa con nít, cho dù ta có vẽ ra, ngươi cũng không hiểu, ta giải thích, ngươi lại cho là ta nói bậy.
- Hừ! Ý ngươi là ta đối với kí hiệu trận căn bản không biết gì phải không? Vẽ ra một kí hiệu trận đơn giản rồi giải thích cũng không thể làm vừa lòng ta phải không?
Trên trán Jonas đã nổi đầy gân xanh, đổ mồ hôi đấm đìa, hiên nhiên hắn đã bị chọc giận, cho tới bây giờ chưa có ai dám nói với hắn như thế, không ngờ lại mọc ra một học viên công binh.
Mao Hữu Tài nhã nhặn nói:
- Đúng vậy, Jonas tiên sinh ạ, như vậy đi, ngươi còn đề nghị tốt nào khác không?
- Ta là một chiến sĩ cơ động, nếu ngươi muốn ta tin phục và vừa lòng, hừ, hay là ngươi điều khiển người máy đánh với ta một trận đi, hừ hừ…

Lời nói Jonas ngập tràn ý tứ khinh thường:
- Bất quá, ta nghĩ ngươi không dám, hơn nữa, ngươi căn bản không có năng lực này!
Để một học viên công binh điều khiển người máy chiến đấu cường đại nhất đánh với một chiến sĩ cơ động được huấn luyện kĩ thuật bài bản, bản thân đề nghị mang theo tính kì thị rõ ràng, bởi vì, một học viên công binh nhiều nhất chỉ có thể duy tu, hộ tống máy bay cùng và thực hiện vài kĩ năng điều khiển cơ bản, hơn nữa chỉ có học viên của tổ hộ tống máy bay mới có thể làm được chuyện này, Mao Hữu Tài vừa mới vào nên không được biết.
- Jonas, điều này không công bằng,
Đồng Tiểu Như có chút khó chịu:
- Thật ra chúng ta có thể làm như trước cũng được, dùng động cơ động lực làm phương tiện để xác minh, như vậy không phải tốt hơn sao?
Roman cười nói:
- Biểu muội tiểu Như nói đúng đó, Jonas, ngươi sẽ không làm khó tiểu Mao đấy chứ, sao hắn có thể điều khiển người máy đánh nhau với ngươi chứ? Ta đoán, ngay cả buồng điều khiển ở chỗ nào hắn cũng không biết đâu, ha ha ha….
- Biểu ca! Anh… Sao anh có thể nói thế được?
Đồng Tiểu Như thật sự nổi giận.
Đến nước này, Mao Hữu Tài vẫn không nóng không lạnh nói:
- Tiểu thư Tiểu Như, tôi đồng ý với đề nghị của Jonas tiên sinh, bất quá, ta không có người máy chiến đấu, vấn đề này cô có thể giúp tôi được không?
Đồng Tiểu Như nhìn Mao Hữu Tài:
- Mao tiên sinh, anh… thật sự muốn làm vậy sao? Anh có biết nó nghiêm túc không?
Mao Hữu Tài cười nói:
- Tôi chưa từng nghiêm túc như lúc này.
Đồng Tiểu Như thở dài một hơi:
- Được rồi, sau chuyện này tôi sẽ tự mình xin lỗi anh, mặt khác, vấn đề người máy chiến đấu tôi có thể giúp anh, trong nhà kho có người máy chiến đấu mới, bất quá không có kí hiệu trận điều khiển, anh hoàn thành kí hiệu trận là có thể điều khiển được chúng.
Mao Hữu Tài gật đầu, quay về phía Đồng Thiện nói:
- Chuyện kế tiếp cháu xin Đồng lão thái gia ủng hộ, cháu muốn mượn một trăm linh hạt để thêm vào kí hiệu trận sắp vẽ, không biết có được không?
Không đợi Đồng Thiện đáp ứng hay từ chối, Jonas liền cười nhạo:
- Tiểu Mao, ngươi quả nhiên là một người đầy tâm kế, Đồng lão thái gia mất mười năm mới có thể tụ tập được một ngàn linh hat, ngươi vừa mở miệng đã đòi mượn một trăm, nhưng lại không biết ngươi có thể hoàn thành kí hiệu trận hay không, ta nói ngươi có ý làm thế phải không? Đồng lão thái gia không đáp ứng ngươi, người liền có lí do để từ bỏ lần kiểm tra này chứ gì?
Mao Hữu Tài cười nói:
- Nói ngươi không hiểu gì quả nhiên ngươi đúng là không hiểu gì cả, nhưng xin ngươi vui lòng không biết thì ngậm miệng lại có được không? Linh hạt là vật chất cấu thành vạn vạt vũ trụ, là vĩnh hằng không đổi, là một trăm sử dụng rồi vẫn còn một trăm, chuyện này đối với Đồng lão thái gia căn bản không tổn thất gì.

- Ha ha… tên này, cho dù là thằng đầu bò cũng không nên khoác lác vậy chứ?
- Ta cho mượn.
Đồng Thiện đột nhiên nói:
- Nhưng ta muốn biết cậu làm thế nào để trả lại lại ta.
Mao Hữu Tài nói:
- Ta đương nhiên có biện pháp, đến lúc đó Đồng lão thái gia sẽ biết, à, mặt khác ta phải nói cho mọi người biết, ta có một bí mật nho nhỏ, có nói ra sợ người này người kia không hiểu.
Vừa nghe được có “bí mật nho nhỏ” gì đó, Đồng Thiện không kềm được nuốt ực một ngụm nước bọt.
- Vậy được rồi, tôi đã mượn được rồi, mời mọi người ra ngoài.
Bộ dáng Mao Hữu Tài rất ngiêm túc.
Mọi người đều dùng ánh mặt lộ vẻ kì quái nhìn Mao Hữu Tài, cũng không nhúc nhích một li.
Mao Hữu Tài giang tay:
- Thứ quan trọng chính là kí hiệu trận mà tôi và Jonas tiên sinh đang thách thức nhau, mà bây giờ như tôi nói, tôi có một bí mật nhỏ, chẳng lẽ mọi người không hiểu bí mật có nghĩa gì sao? Tôi không nghĩ sẽ cho mọi người biết đâu.
- Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.
Giáo sư Thái Ân nhún vai, tuy rằng lão cực kì muốn xem Mao Hữu Tài làm thế nào “mượn” được thứ linh hạt mắt thường không thấy được kia, nhưng người ta đã nói thế mà vẫn không đi là thất lễ.
Rời khỏi mật thất Jonas liền thở phì phò:
- Thật là, ta khẳng định người này nhất định là một tên lừa đảo? Hắn đang làm cái quái gì thế? Khinh chúng ta là bọn ngốc sao?
Không biết làm cái gì, không đến năm phút sau Mao Hữu Tài ra khỏi mật thất, Hắn có thể lấy vô số linh hạt, căn bản không cần “mượn” của Đồng Thiện, làm như thế là tạo một tấm bình phong. Mượn nhưng không lấy, chờ sau khi chuyện này chấm dứt, Đồng Thiện kiểm tra lại linh hạt của lão, đương nhiên nó vẫn nhiều như cũ.
Đồng Tiểu Như dẫn đám người Mao Hữu Tài đến một kho hàng làm từ khung thép. Người máy chiến đấu phụ trách bảo vệ phụng mệnh mở cửa kho hàng, không gian bên trong cực kì rộng lớn, khắp nơi chất đầy người máy chiến đấu có kí hiệu trận lẫn với không có kí hiệu trận, làm cho không gian có vẻ chật hẹp. Điều này nói lên một chuyện, trong này đều là những vũ khí tinh vi mới nhất.
- Mao tiên sinh, anh vào đi, người máy chiến đấu ở nơi này anh có thể tùy ý chọn lựa.
Dừng một chút Đồng Tiểu Như lại nói:
- Người máy chiến đấu của Jonas là người máy Lôi Đình tiên tiến nhất hiện nay, bất kể là tốc độ, lực công kích hay độ nhạy đều đứng hàng đầu, cho nên tôi đề nghị anh chọn người máy Trường Cung về mặt tính năng có thể so sánh được, mặt khác lần đánh giá này không sử dụng hệ thống vũ khí hiện đại, ngay cả quang đao cũng không được dùng, chỉ có thể sự dụng gậy sắt huấn luyện thôi.
- Cám ơn.
Mao Hữu Tài đến bên kho hàng rồi đi vào.

Theo lời Đồng Tiểu Như đi vào liền thấy vị trí người máy Trường Cung cao gần mười thước, nặng ba mươi tấn, vì là sản phẩm mới nên chúng chưa được trang bị hệ thống vũ khí. Mao Hữu Tài từ sau lưng người máy Trường Cung leo lên, đến vị trí động cơ, mở nắp bảo vệ, hắn thấy bên trong đúng là có kí hiệu trận động lực mà ngày đó hắn đã vẽ ở Trung tâm nghiên cứu kí hiệu trận Tiên Đàm.
Cuối cùng Mao Hữu Tài đến vị trí gáy, lại mở lớp vỏ bảo vệ, bên trong không có kí hiệu trận điều khiển. Đây là chuyện bình thường, nhà sản xuất thường được khắc lên kí hiệu trận động lực, vì kí hiệu trận luôn ổn định, không cần thay đổi gì cả, còn kí hiệu trận điều khiển có thể thay đổi theo nhu cầu người sử dụng, cho nên trừ khi người dùng yêu cầu, nếu không nhà sản xuất sẽ không khắc kí hiệu trận.
- Dùng kí hiệu trận của ta áp dụng lên người máy tiên tiến mà chỉ cho ta có một triệu đồng tiền thưởng, thương nhân quả đúng là thương nhân, thật sự là keo kiệt mà.
Mao Hữu Tài có cảm giác bị thiệt thòi. Theo như Đồng Tiểu Như nói, hắn nên lựa chọn người máy Trường Cung để đánh với người máy Lôi Đình của Jonas, có điều cuối cùng hắn cũng không lựa chọn người máy Trường Cung mà chọn một người máy có vẻ cổ lỗ sĩ.
Người máy này giống như một đống sắt vụn sắp bị đào thải, vô luận thế nào nó cũng không thể so sánh với người máy Lôi Đình, mà quan trọng hơn là nó chỉ cao sáu thước, nặng chưa tới hai mươi tấn, so với người máy Lôi Đình chỉ bằng phân nữa, nếu thuần túy cận chiến, vật nhau mà nói, đây chính là chịu thiệt.
Thấy cuối cùng Mao Hữu Tài cũng chọn được người máy chiến đấu, Đồng Tiểu Như không nhịn được, bước nhanh đến:
- Mao tiên sinh, sao anh lại… chọn nó?
Mao Hữu Tài nói:
- Tôi chưa từng điều khiển người máy chiến đấu, người máy Trường Cung có vẻ điều khiển rất phức tạp, nên tôi chọn con này có vẻ nhỏ, điều khiển tương đối đơn giản cho thỏa đáng.
Đồng Tiểu Như sốt ruột nói:
- Anh chưa từng có kinh nghiệm điều khiển người máy chiến đấu sao? Không đánh nữa được không? Tôi vẫn đề nghị anh hủy bỏ lần đánh giá này, rất nguy hiểm đó.
Mao Hữu Tài cười tỏ vẻ không sao cả:
- Tiểu thư Tiểu Như đừng khuyên tôi nữa, tôi biết mình đang làm gì, mặt khác, còn chưa bắt đầu sao cô biết tôi không làm được?
- Nhưng mà anh…
- Tiểu thư Tiểu Như, cô ra ngoài chờ ta, ta hoàn thành kí hiệu trận liền ra ngay.
- Được rồi.
Đồng Tiểu Như lắc lắc đầu, dáng đi có chút nặng nề. Ở ngoài, Jonas cùng người máy chiến đấu đã chờ sẵn. Toàn thân người máy đều là màu bạc, từng đường cong cứng rắn, thân cao hơn mười thước, cả người lộ ra một luồng khí lạnh lẽo của kim loại.
Mao Hữu Tài nhanh chóng dùng linh hạt hoàn thành kí hiệu trận điều khiển người máy của mình. Nhưng đây không phải kí hiệu trận thông thường mà là Khôi yêu kí hiệu trận!