Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi sắp xếp ngăn kéo, tìm hóa đơn ngân hàng.

Tìm được thư mời mà Thiệu thiên hậu quá cố cho.

Có nên đi xem Minh Minh nhà tôi không?

Tôi đến biệt thự tìm sếp.

Lần này trợ lý vẫn ở đó.

Cô nàng mờ ám choàng lấy vai tôi: “Tây Fán, boss lại hôn nhau với cô rồi hả? Yêu cô dữ ha.”

Tôi chống cằm, nghĩ nghĩ, thâm trầm đáp: “Trợ lý, cô không hiểu.”

Cố đại nhân vui buồn thất thường, hôn là một kiểu biểu đạt cảm xúc, tôi hy vọng anh ta có thể cai được.

Yêu? Tôi cảm thấy Cố đại nhân chẳng có tình yêu gì.

Tôi vào thư phòng.

Hiếm khi thấy đại nhân đang làm việc. Tôi nói là, công việc phát triển game đó.

Anh ta ra hiệu cho tôi đợi một chút. Tôi đặt đậu phộng lên bàn làm việc, đến sô pha đối diện anh ta ngồi xuống.

Mặt nghiêng của Cố Đảo Dữ cũng đẹp.

Tôi rất không phục. Lấy điện thoại chụp lén một cái, về nhà so sánh với mình. Hừ!

Nhớ lại Hiệp hội Sát thủ có người từng đề nghị làm đủ loại bảng xếp hạng bát quái, chẳng hạn, bảng xếp hạng dáng người, bảng xếp hạng khuôn mặt chính diện, bảng xếp hạng mặt nghiêng, bảng xếp hạng vẻ ngoài tổng hợp vân vân mây mây…

Nghe đồn, danh sách đề cử tôi, rất nhiều…

Nghe đồn, danh sách đề cử của Cố Đảo Dữ, nhiều vô số kể…

Tôi, Ngu Tây Phán, chẳng lẽ mãi mãi sống ở phía sau Cố Đảo Dữ?

Bất giác tôi hiểu ra, nỗi bi ai của những minh tinh hạng hai đứng sau Minh Minh nhà tôi…

Tôi ngồi trên sô pha suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng không phục.

Tôi cảm thấy để mà tôi vọt lên hạng nhất bảng xếp hạng, vẫn rất khó, vẫn phải rất lâu. Vừa nghĩ đến đây, tim tôi đau nhói dữ dội.

Cứ tiếp tục như vậy, sẽ bị bệnh tim, bệnh tim để lâu, sẽ bệnh tật khắp người…

Mà nghĩ đến hậu quả như vậy, tôi liền u sầu. Tôi mà u sầu, thì càng dễ có bệnh tim…

Đây là cuộc đời thê thảm gì đây chứ…

Cố đại thần, anh có thể hiểu được sự đấu tranh của sát thủ bình thường không?

Tôi bi ai nhấc mắt nhìn Cố Đảo Dữ, anh ta hoàn toàn không phát giác được tình huống thảm thiết của tôi, đang làm việc rất nghiêm túc.

Tôi nghĩ ra, thân là tác giả chuyên mục tên tuổi, ngôi sao ngày mai trong giới sát thủ, thời gian của tôi cũng quý báu.

Nếu tôi bằng lòng cung cấp tư vấn chòm sao, tính phí thế nào cũng là theo giờ. Mỗi phút giây đều là tiền tài phát sáng lấp lánh đó Cố Đảo Dữ.

Tôi nói: “Đại nhân, có gì dặn dò, xin anh hãy chỉ thị. Hôm nay em, phải tranh thủ thời gian.”

Đúng, thời gian của hôm nay lại càng quý báu.

Rốt cuộc anh ta đã nhìn sang, thu dọn một chút rồi đi qua ngồi bên cạnh tôi.

“Em tranh thủ thời gian làm gì?”

Tôi nghĩ một chút, không muốn cho anh ta biết. “Chỉ là một chút chuyện riêng, đại nhân.”

Cố đại nhân nhìn tôi một cái, ý vị nghiền ngẫm. Tôi cúi đầu, có hơi bối rối.

“Áo len của anh đâu?”

“Sắp, sắp xong rồi, đại nhân.” Tất nhiên tôi không thể nói xong ngay liền được, phải tỏ vẻ tôi thật sự rất dốc lòng thiết kế và đan dệt.

……

Cố đại nhân lại không nói chuyện rồi.

Tôi nâng tay nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn nhiều.

“Đại nhân, nếu không có việc gì khác, em cáo lui trước?” Cố Đại Nhân đặc biệt gọi người đến nhà hỏi một câu, là chuyện rất bình thường.

“Em đem áo len qua đây đan đi.” 

……

Tôi… tôi câm nín rồi…

Bỗng dưng rất khó tập trung… Nhìn cái gì cũng cảm thấy thảng thốt.

Cuộc đời của tôi, sự nghiệp của tôi, sự truy cầu của tôi, lẽ nào lại bị hủy hoại trên một đống, một đống len sợi đó?





Xin mọi người nhớ lấy, tôi yêu Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh Minh……

Lặp lại một vạn lần, cảm ơn.

———

Dĩ nhiên tôi sẽ không để Cố Đảo Dữ biết sự theo đuổi cao cả của tôi. Tôi không đáp.

Quay đầu đi tìm thư mời của tôi.

Những việc lưu ý:

1. Xin hãy mang thư mời đến nơi đúng giờ. Minh Minh nhà tôi sẽ không xuất hiện nhanh như vậy. Được, tôi dây dưa với Cố Đảo Dữ anh thêm một lúc.

2. Hãy ăn mặc phục sức có phong cách cá nhân vào buổi lễ. Trực tiếp bỏ qua. Ngu Tây Phán tôi, mặc gì cũng đều là phong cách.

3. Có thể đưa người đi cùng vào. Bỏ qua, tôi không cần.

Thời gian vào khán phòng: 18:45

Tôi có thể ăn cơm xong rồi đi.

“Đại nhân, ngày mai em đem đến, được chưa?”

Cố Đảo Dữ gật đầu.

Tôi thấy sắc mặt anh ta chuyển biến tốt, nhân cơ hội đề nghị: “Đại nhân, muộn tí rồi em đi, hôm nay anh có thể…”

Cố Đảo Dữ nghiêm túc nhìn tôi, sao tôi lại thấy hơi căng thẳng nhỉ.

“Có thể, nấu cơm sớm một chút không?”

Anh ta rất bình tĩnh, gật gật đầu.

Anh ta đi vào nhà bếp.

Tôi đi lên mạng.

Vậy mà đã có người đi ngay bây giờ rồi, có cần không vậy? Mới bốn rưỡi à lão đại.

Bình tĩnh như tôi.

Cũng sốt ruột rồi.

Tôi chạy đến nhà bếp, đại nhân đang hấp cá.

“Đại nhân, chừng nào mới ăn được?”

“Hai mươi phút.”

Tôi chạy về lên mạng.

Phát hiện tin tức mới.

Sắp bán vé rồi. Chính là, cái vụ rất long trọng của Minh Minh nhà tôi đó, đại nhạc hội ấy mà.

Tôi sợ nhất đấy.

Tôi nói là, tôi sợ giành vé.

Tôi u sầu.

Tôi lại chạy đến nhà bếp.

“Đại nhân, anh có quen với, người của công ty XX không?” Thân là đại thần, có nhiều khách hàng thượng lưu như thế, có thể là Cố Đảo Dữ có quen chăng.

Cố đại nhân tay cầm cái muôi, dừng lại suy nghĩ một chút: “Có.”

Oa, thật không hổ là đại thần.

Có điều tôi phải mở miệng thế nào?

Tôi lại chạy về lên mạng…

Tình huống rất không khả quan.

Tôi thật sự phải, cầu xin Cố Đảo Dữ giúp đỡ?

Ăn cơm.

Hôm nay trợ lý không đến. Phỏng chừng là do Cố Đảo Dữ phải làm game, không để cô nàng đến.

Chỉ có tôi và đại thần.

Tôi liều mạng ăn. Tôi vội.

“Ngu Tây Phán, ăn chậm một chút.” Cố đại nhân ra lệnh.

Tôi nuốt rau xuống. “Đại nhân, em vội.”

“……” Cố đại nhân giống như vừa rồi, nhìn tôi rất nghiêm túc. Nói thật, thật là quyến rũ.

Người đàn ông này, nên nhà nên cửa.

Tôi nhớ đến vé của tôi, bèn cho anh ta biết vậy.

“Tối nay Minh Minh có hoạt động, em muốn đi xem.”

“Vậy cùng đi đi.”

……

Cố đại nhân biết tôi thích Minh Minh, anh ta luôn rất thản nhiên, không đếm xỉa đến tôi.

Chẳng lẽ gần đây anh ta cũng thích Minh Minh?

Vậy đương nhiên là tốt.

“Đại nhân, tháng sau, Minh Minh có đại nhạc hội. Bên chỗ anh, có vé không?”

Đại nhân dừng đũa một lát, “Để anh tìm thử.”

Cố Đảo Dữ nói thế, vậy tức là rất có khả năng.

Lòng tôi mừng rỡ.

* * *

Tôi dẫn người đi kèm rồi.

Có điều nhìn vào giống như tôi được dẫn theo.

Được Cố Đảo Dữ dẫn theo.

Cố đại nhân vest đen, lãnh khốc không nói một lời, thật là đẹp trai.

Tôi cẩn thận khoác tay vào với tay anh ta.

Phóng viên đang chụp tách tách tách. Tôi chỉ muốn đi nhanh một chút.

Tôi tóm lấy một fan hâm mộ bên thảm đỏ: “Tô Minh đến chưa?”

“Hình như là người tiếp theo.”

Áuuu ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Tôi vùng khỏi Cố Đảo Dữ, bị anh ta túm lại. “Đừng chạy lung tung.”

“Em muốn chiếm địa hình có lợi.”

Tôi chạy đến đằng trước.

Tiếng gào rú như sóng thần.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Minh Minh nhà tôi.

Tôi không biết nàng mặc gì, đừng hỏi tôi.

Tôi chỉ nhìn thấy, nàng bình tĩnh đi đến.

Bỗng nhiên nở ra nụ cười, có nét trẻ thơ ngọt ngào, lại có sự lười nhác độc lập tự thân, tựa như lớp lớp hoa sóng khẽ vỗ lên hải ngạn, tuôn trào đến chỗ tôi ngùn ngụt đất trời. Mỗi một tế bào, mỗi một lần hô hấp, mỗi một sợi tóc, mỗi một ngón tay, đều bị phủ lên. Tôi không cử động được.

Tôi muốn mỉm cười với nàng, nhưng tôi chỉ ngây ra.

Nàng xoay người đi ký tên, thu lại nụ cười, trở nên thanh lạnh sắc bén, nghiêm túc quật cường, từng nét từng nét, viết xuống tên của nàng.

Tôi nhìn nàng.

Cử động ngón tay gõ gõ mu bàn tay của Cố Đảo Dữ: “Chụp hình.”

Đây là người mà tôi đã thích rất lâu.

Tôi ở nhiều trường hợp, tình cờ, cố ý, như vậy, đều từng tiếp cận qua nàng. Nàng vẫn luôn như vậy, chưa hề thay đổi. Cách thế tục rất xa, xa cách, lại ấm áp.

Nàng không thuộc về hồng trần này, nàng không thuộc về tôi. Nàng là đám mây trắng tinh bên trời, tôi chỉ cần nhìn ngắm từ xa xa, là sẽ có lúc vui vẻ, có lúc lại thương cảm.

Nhưng tôi cảm thấy cuộc đời tôi, đã khắc họa quá nhiều dấu ấn có tên là Tô Minh.

Điềm tĩnh như tôi, chưa từng điềm tĩnh.

Tôi kích động, tôi đau lòng, tôi phẫn nộ, tôi mừng rỡ, tôi đắc ý.

Mà đều vì một nguyên nhân, Tô Minh.

Minh Minh ký tên xong, xoay người lại muốn trả bút. Nhân viên đang giữ gìn trật tự, không nhận.

Tôi vươn tay, nàng đưa cho tôi.

Cái gọi là trong trẻo, đợi đến sau này tôi mới rõ được sự hiếm có của nó.

Mà nó bất cứ lúc nào, cũng có thể tìm được trên người Minh Minh.

Giống như ánh mắt hiện giờ nàng nhìn về phía tôi.

Nàng hướng về phía tôi lịch sự cười cười, tôi chỉ im lặng gật đầu, thu hồi cây bút.

Nàng đi tiếp, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt tôi.

Fan như thủy triều ở đằng sau ùa lên, tôi nhìn về phía nàng rất lâu, không động đậy nữa.

Cố Đảo Dữ kéo tôi cách xa khỏi sóng người.

Tôi đứng thẫn thờ.

“Cố Đảo Dữ, chúng ta về thôi.”

“Tô Minh sắp trao giải.”

Tôi biết. Nhưng tôi bỗng cảm thấy khó chịu.

Tôi bỏ tay Cố Đảo Dữ ra, xoay người rời đi.

Tôi ngồi vào xe Cố Đảo Dữ. Rất nhanh anh ta cũng vào.

Tôi tiếp tục nghĩ về tâm sự của tôi.

Hôm nay là một lần gặp mặt thân cận nhất với Minh Minh. Tôi nên vui.

Tôi không vui. Ngay cả Minh Minh tôi cũng không gọi ra được. Ngoài mặt tôi nguội lạnh như thế này, Minh Minh sẽ biết người như vậy, là người rất thích rất thích nàng chứ?

“Đại nhân, em tự ti.”

“Ngu Tây Phán, em cũng biết tự ti?”

Tôi gật gật đầu.

Minh Minh như trăng sáng trên trời cao, thanh cao tốt đẹp.

Tôi là sát thủ thì cũng thôi đi, còn chưa từng được giải thưởng. Còn ở dưới sự dâm uy*, không đúng, sự chèn ép của Cố đại nhân, có lúc lại muốn từ bỏ ước mơ.

(* Lạm dụng quyền uy.)

“Tô Minh cố nhiên là tốt. Em cũng có chỗ tốt của em.”

Tôi hết hồn. Hiếm khi đại thần khen người khác.

……

Lúc thảo luận đến chủ đề rất nghiêm túc, có thể đừng bỏ dở nửa chừng hay không.

* * *