Trong văn phòng của cơ quan FBI nằm tại trung tâm thành phố Manhattan, ông Hugh Taylor thở dài vừa đóng ngăn hộc bàn làm việc lại. Trời, giờ này về nhà là quá tuyệt, ông ta nghĩ. Đã 21 giờ rưỡi, chắc xe cộ ít rồi. Nhưng thời tiết xấu có lẽ đã làm cản trở con đường vồng ở West Side, và giờ này chắc cũng còn khó qua lại trên cầu.
Ông ta đứng dậy, vươn vai, hai vai và cổ tay đau nhừ: chưa đầy 50 mà mình có cảm giác như đã 80, hôm nay là một ngày quá mệt. Lại một vụ âm mưu đánh cướp ngân hàng nữa, lần này là ngân hàng Chase nằm ngay trên khu Madison và Đường 48. Nhờ người phát ngôn đã báo động kịp thời mà cả bọn cướp đều bị tóm gọn, nhưng người báo đã bị trọng thương. Tội nghiệp, anh ta đang ở trong tình trạng nguy kịch, ít có cơ may sống được.
Mặt của ông đanh lại, những tội phạm như thế này cần phải cho chúng ở tù mục xương.
Nhưng không được tử hình, Hugh mặc áo măng-tô vào, vẻ mặt không được vui. Chính đấy là lý do khiến hôm nay ông cảm thấy rất bực tức. Chuyện của anh chàng Thompson làm cho ông chán nản. Ông không thể nào quên được trường hợp của Peterson, chuyện đã xảy ra hai năm rồi. Ông phụ trách công việc điều tra lập biên bản. Cùng với nhân viên trong nhóm, ông đã theo dõi Thompson đến ở một khách sạn tại Virginia, và họ đã bắt cậu ta ở đó.