Chương 6. Quyến rũ
Nàng thế mà lại quyến rũ cô!
Nhìn đồng phục học sinh rơi vãi trên mặt đất, An Vũ San không khỏi sững sờ. Vừa rồi nàng thế mà lại làm chuyện đó với bạn học của con gái mình, một cô bé 17 tuổi! Sau khi thời gian động dục lắng xuống thì lý trí của nàng cũng dần trở về, cảm xúc hối hận và tự trách cứ ồ ạt kéo đến, khiến lòng nàng hỗn loạn vô cùng.
Tư Toàn yên lặng nhìn biểu cảm đa dạng trên mặt nàng, sau đó bình tĩnh hỏi: "Dì San, A Huyên mà vừa rồi dì gọi là ai vậy ạ?"
Vẻ mặt An Vũ San đột nhiên có chút bối rối: "Cháu nghe nhầm rồi, dì không biết A Huyên nào cả."
Tư Toàn: "Phải không ạ? Nhưng vừa rồi rõ ràng dì đã nói là rất nhớ cô ấy. Cô ấy là vợ cũ của dì hay sao ạ?"
Sắc mặt An Vũ San hơi lạnh đi: "Không phải, vợ dì đã chết, cô ấy cũng không gọi là A Huyên."
Tư Toàn còn muốn tiếp tục thử: "Cháu. . ."
An Vũ San bỗng nhiên đứng dậy, nhặt quần áo lên vội vàng mang vào: "Dì xin lỗi, vừa rồi dì động dục. . . Mong cháu hãy quên chuyện này đi."
Tư Toàn ngồi dậy: "Dì San ngủ xong lại không chịu nhận sao ạ?"
An Vũ San rất nhanh đã mặc chỉnh tề xong, nàng nhìn về phía Tư Toàn, trịnh trọng xin lỗi: "Dì xin lỗi, xin cháu đừng nói cho Xảo Xảo biết."
Tư Toàn biết nàng đang lo điều gì, An Xảo Xảo sắp về. Tư Toàn cũng nhảy xuống giường nhanh chóng mặc quần áo vào: "Dạ, thế gì dì San. . . Cháu đi trước ạ."
Đầu óc An Vũ San rất loạn, rõ ràng nàng đã uống thuốc ức chế rồi, thế nhưng sao vẫn mất kiểm soát được chứ? Tuy mùi pheromone của Tư Toàn giống hệt Cố Huyên, nhưng nàng đã được Cố Huyên đánh dấu, hẳn là không nên có phản ứng mạnh như vậy với Alpha khác mới đúng. Trừ phi...
An Vũ San ngồi dưới đất, cố ép bản thân bình tĩnh trở lại, nàng ôm đầu, liều mạng nhớ lại những chuyện vụn vặt vừa rồi với Tư Toàn. Bỗng nàng nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt nhìn những khe hở của gạch lát nền.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tư Toàn thực sự đã rất sốc. Cô bé quá giống Cố Huyên. Tuy là không hoàn toàn giống nhau, nhưng đường nét trên khuôn mặt rất tương đồng, hơn nữa dáng người cùng khí chất, quả thực giống đến 80%.
Lúc ấy nàng thật sự nghĩ rằng Cố Huyên đã trở lại, nhưng sau khi hỏi gia đình Tư Toàn thì nàng hoàn toàn thất vọng. Đúng vậy, dù cho Cố Huyên thay hình đổi dạng, thì sao có thể giữ nguyên dáng vẻ suốt mười bảy năm cơ chứ?
Sinh nhật của hai người chỉ cách nhau một ngày, nàng năm nay đã 34 tuổi, nơi đuôi mắt đã lộ ra dấu năm tháng vết, Cố Huyên không có lý do nào mà vẫn giữ dáng vẻ thiếu nữ 17 tuổi được, lại còn không nhận ra nàng.
Nhưng. . . Vừa rồi Tư Toàn thật sự rất giống Cố Huyên, không chỉ là vẻ ngoài, mà ngay cả giọng điệu cũng giống Cố Huyên.
Nhưng không loại trừ chuyện nàng bị pheromone ảnh hưởng, nên vô thức biến cô bé thành Alpha trong miệng nàng để tiện cầu hoan. Nhưng một vài vấn đề sau khi nàng tỉnh lại thì như đang thử thách nàng.
Đột nhiên nàng có một phỏng đoán to gan.
——
Vừa rồi thiếu chút nữa Tư Toàn đã thừa nhận thân phận của mình, nhưng thái độ của An Vũ San đối với Cố Huyên khiến cô không dám nói. Cũng đúng, lúc trước là cô không từ mà biệt, đi một lần là đi suốt mười bảy năm, An Vũ San hận cô cũng phải. Đặc biệt hơn, nếu An Xảo Xảo là con của cô, thì cô đã nợ hai mẹ con quá nhiều.
Nếu như cô tiết lộ thân phận nhưng An Vũ San lại không tin, cho rằng cô là kẻ lừa đảo, hoặc là nàng đã sớm không còn yêu Cố Huyên nữa, vợ của nàng, mommy của An Xảo Xảo là một người khác, thì có lẽ các nàng cũng không còn cơ hội. Thế nên cô quyết định không tiết lộ thân phận của mình trước, sau đó lại yên lặng quan sát một thời gian.
——
Tan học ngày hôm sau, Tư Toàn vẫn đến tiệm trà sữa như thường lệ, nhưng cửa hàng lại đóng cửa. Đi đến nhà An Vũ San, cô gõ cửa một lúc lâu nhưng cũng không ai nghe. An Vũ San không nghe máy, tin nhắn cũng không nhắn lại. Tư Toàn thật sự không có biện pháp, cô chỉ đành phải đi tìm An Xảo Xảo. Cô biết An Xảo Xảo đang học bù, cho nên vẫn chờ cô bé.
"Tư Toàn? Sao cậu lại đến đây?" Khi nhìn thấy Tư Toàn thì trên mặt An Xảo Xảo lộ ra vẻ vui mừng.
Tư Toàn tỏ ra sốt ruột: "Cậu biết dì San đi đâu không? Mình không liên lạc được với dì ấy."
An Xảo Xảo: "Ồ, mẹ mình à, bà ấy đi ra ngoài chơi rồi."
Tư Toàn: "Một mình dì ấy sao? Đi chơi ở đâu?"
An Xảo Xảo: "Hình như là Lê Phong Đài."
Tư Toàn bỗng nghĩ đến cái gì, lập tức chạy đi.
An Xảo Xảo: "Ê! Câu đến đón mình chỉ vì chuyện này à? !"
Chờ An Xảo Xảo nói xong thì Tư Toàn đã đi mất.
Cô rất lo cho An Vũ San. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi bên lề đường đi đến Lê Phong Đài. Lê Phong Đài là nơi mà trước kia cô và An Vũ San từng đến, các nàng còn qua đêm ở đó, một đêm mạo hiểm.
Lúc ấy cha mẹ các nàng lại kết bạn đi du lịch, chỉ để lại hai đứa trẻ vị thành niên, để biểu đạt bất mãn trong lòng nên hai người cũng quyết định đi ra ngoài chơi, mục tiêu chính là Lê Phong Đài.
Lê Phong Đài là một địa điểm tham quan nổi tiếng của địa phương, nhưng nó nổi tiếng không phải vì phong cảnh, mà là vì sự nguy hiểm của nó. Nghe nói vào đó rất dễ bị lạc đường, cho nên hiếm khi có người đi, cho dù là người gan lớn đi vào thì cũng đều đi ban ngày, hơn nữa cũng xuống núi rất sớm.
Nhưng hai thiếu nữ "tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu" hoàn toàn không biết sự nguy hiểm trong đó, đơn giản chỉ là giận dỗi nên mới đi sâu vào trong núi. Hai người thật sự bị lạc đường, nhưng may ở chỗ các nàng đi muộn, leo không cao nên không tốn quá nhiều sức đã ra ngoài được.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, tuy là đã ra khỏi núi nhưng hai người lại không thể bắt được xe. Các nàng chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối, đi dọc theo đường núi.
Vận may của hai họ rất tốt, gặp được một khách sạn nhỏ. Hai người bạo gan vào thuê. May là hữu kinh vô hiểm.
Đã nhiều năm trôi qua, Tư Toàn không biết tình huống hiện tại ở nơi đó là như thế nào, có lẽ nơi đó đã bị khai phá, hoặc là hoàn toàn bị phong tỏa, nhưng ký ức trong quá khứ khiến cô không yên lòng.
Vừa đến nơi thì Tư Toàn có hơi ngơ ngác, không giống như sự hoang vu của 17 năm trước, nơi này sớm đã trở thành khu buôn bán. Đưa tầm mắt nhìn xung quanh, nơi nơi đều là người, trên Lê Phong Đài cũng đèn đuốc sáng trưng.
Tư Toàn an lòng hơn rất nhiều. Cô lấy điện thoại ra cho An Vũ San gọi cho nàng lần nữa, lần này điện thoại lại chuyển tiếp được.
An Vũ San: "Alo?"
Là giọng của An Vũ San, giọng nàng ấy rất bình tĩnh, hoàn toàn không có sự run rẩy sợ hãi trong trí nhớ. Tư Toàn hoàn toàn yên lòng: "Dì San, dì đang ở đâu?"
An Vũ San: "Dì ở trong một vườn hoa lê tên là Nông trại vui vẻ."
Vườn hoa lê, khách sạn nhỏ năm đó vẫn còn ở đó, tên cũng không thay đổi.
Tuy đã biết An Vũ San bình an nhưng Tư Toàn vẫn nhanh chóng đến đó. Tên khách sạn vẫn là tên đó, nhưng nó đã được cải tạo lại lớn hơn rất nhiều. Vừa bước vào sân thì Tư Toàn đã thấy An Vũ San.
An Vũ San biết rõ còn cố hỏi: "Tiểu Toàn, sao cháu lại đến đây?"
Khoảnh khắc nhìn thấy Tư Toàn, An Vũ San gần như đã chắc đến 99% cô bé là Cố Huyên. Nếu không biết nơi này thì cô bé sẽ không đến nhanh như vậy.
Trước khi đến trong lòng Tư Toàn chỉ có lo lắng, nhưng đến khi gặp mặt thì cô lại có phần xấu hổ.
Tư Toàn: "Dì San. . . Cháu. . . Cháu muốn xin lỗi dì. Chuyện ngày hôm qua. . ."
An Vũ San ngắt lời cô: "Chuyện ngày hôm qua là dì nên xin lỗi cháu mới phải. Dù sao cũng là do dì mất kiểm soát trước. Tuy dì là Omega, nhưng cháu lại là trẻ vị thành niên, dì là người trưởng thành, dì nên chịu trách nhiệm chính mới phải."
Tuy rằng An Vũ San không vì chuyện ngày hôm qua mà xa cách cô nhưng trong lòng Tư Toàn vẫn có hơi hụt hẫng. An Vũ San không biết cô là Cố Huyên, thế không phải đã chứng minh, An Vũ San thật sự thích Tư Toàn trẻ tuổi sao?
An Vũ San: "Ăn cơm chưa?"
Tư Toàn: "Chưa ạ."
An Vũ San: "Vừa lúc dì gọi hơi nhiều, ăn chung đi."
Cơm nước xong, Tư Toàn tính thuê một phòng, nhưng ông chủ lại nói với cô là hết phòng rồi.
Tư Toàn nói với An Vũ San: "Cháu đi tìm tìm khách sạn khác."
An Vũ San giữ chặt cô: "Ở với dì đi. Cháu là một cô bé, buổi tối không an toàn. Nếu là gặp phải Alpha nam động dục hay Beta nam biến thái thì rất nguy hiểm."
Lý trí Tư Toàn nói cô nên từ chối nhưng cơ thể lại thuận theo lên lầu cùng An Vũ San.
Vào phòng, bỗng Tư Toàn lại thấy ngượng ngùng, phòng này thế mà lại chỉ có một chiếc giường, thậm chí còn không có lấy một chiếc ghế. Cũng đúng, An Vũ San vốn muốn ở một mình nên đương nhiên sẽ chọn phòng giường lớn. Nhưng mà hiện tại. . .
An Vũ San ngồi trên giường vỗ vỗ bên cạnh: "Lại đây ngồi đi cháu."
Tư Toàn có chút xấu hổ: "Cháu. . ."
Cho dù linh hồn của cô đã 34 tuổi, nhưng đối mặt An Vũ San thì cô vĩnh viễn luôn ngại ngùng.
An Vũ San: "Sao vậy? Sợ à?"
Tư Toàn: "Không phải, cháu. . . Dì lạnh không? Để cháu nấu nước ấm."
Tuy rằng vẫn đang là mùa hè, nhưng buổi tối trong núi có hơi lạnh. Tư Toàn mới vừa cầm lấy bình nấu nước trong phòng thì An Vũ San nắm tay cô: "Đừng dùng cái này, không sạch đâu, dì có mang theo bình nấu nước đến."
An Vũ San: "Cháu ngồi xuống đi, để dì làm cho."
Sau khi nước sôi, An Vũ San lại lấy một cái ly từ trong balo, thổi thổi rồi đưa cho Tư Toàn.
Tư Toàn lại nhét vào tay An Vũ San, "Dì uống trước đi, cháu không lạnh, uống lạnh cũng không sao ạ."
An Vũ San không chối từ, lại thổi thổi rồi uống hết. Sau khi uống xong thì nàng bất ngờ cởi một cúc áo sơ mi voan ra, việc này khiến nàng lộ gần hết phần ngực.
An Vũ San: "Bỗng uống nước ấm xong lại thấy nóng."
Tư Toàn cầm ly nước không dám ngẩng đầu lên, sợ tầm mắt của mình sẽ không nhịn nổi nhìn vào bộ phận kia. Cô đã từng không kiểm soát được bản thân, hơn mười mấy năm không chạm vào Omega, nên cô càng sợ mình không áp chế được dục vọng với An Vũ San.
Phản ứng của Tư Toàn đều lọt vào mắt An Vũ San, càng xem nàng càng chắc chắn Tư Toàn chính là Cố Huyên, ngay cả vẻ mặt nhìn lén cũng giống nhau như đúc. Nếu cô ấy không vội nhận lại mình, thì mình cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ấy, phải trêu đùa cô ấy một trận mới hả giận, mới không làm thất vọng bản thân đã thủ tiết nhiều năm.
An Vũ San: "Cả người đổ mồ hôi hết rồi, dì đi tắm trước."
Phòng tắm là kính mờ, tuy bên trong có rất nhiều khói nóng bốc lên nhưng Tư Toàn vẫn có thể nhìn rõ đường nét trên cơ thể An Vũ Sáng. Chỉ nhìn dáng người yểu điệu đó thì cô đã có thể tưởng tượng bên trong là cảnh đẹp như thế nào.
Trước kia cô cũng từng muốn tắm chung với An Vũ San, nhưng nói thế nào thì An Vũ San cũng không chịu đồng ý. Dù cho nàng ấy có thể đưa ra đề nghị muốn làm tình mà không chút đỏ mặt, nhưng làm sao cũng không chịu tắm chung với cô. Chuyện này vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Tư Toàn.
Tiếng nước ồn ào làm làm lòng Tư Toàn vẫn luôn dậy sóng, không biết đã qua bao lâu thì âm thanh mê người ấy mới dừng lại.
"Cạch". An Vũ San mở cửa phòng tắm bước ra. Nàng mặc áo tắm dài, bên hông buộc thắt lưng nhưng lại rất lỏng lẻo, vừa đi đã lộ ra. Tư Toàn có thể nhìn thấy cặp đùi trắng tinh của nàng.
Thái độ của An Vũ San khiến Tư Toàn rất khó hiểu, nàng ấy thế mà lại đang quyến rũ mình. Đúng vậy, nhất định là cô không nhìn lầm. Từ sau khi vào phòng thì nàng ấy đã quyến rũ cô.
Cô không biết An Vũ San có liên hệ cô với Cố Huyên không, hay là không nhận ra cô là Cố Huyên, hoặc là chỉ xem như thế thân, hay đơn giản là có lẽ nàng đã quên Cố Huyên, không còn yêu cô, nàng chỉ thích một Alpha trẻ tuổi mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô có phần đau lòng.
Cô nhìn bóng lưng An Vũ San đầy si mê. Thôi, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng ấy, thì dùng thân phận gì cũng không quan trọng.
------