Edit:annhie
Beta: Đậu Xanh
Thi đấu bóng rổ do một trường công tổ chức, đổi thủ của họ là đội giành Á quân năm ngoái. Lúc Lục Hoàn Thần đến cả sân vận động đều đã chật kín người.
Anh bảo Mạnh Vũ đưa Phó Hi đến vị trí râm mát, còn mình đi thay đồng phục và bàn chiến thuật với đồng đội.
Trường học của bọn họ đến xem rất nhiều nhưng thực ra đều là tới xem Lục Hoàn Thần, anh vừa ra, một loạt tiếng thét chói tai vàng lên, Phó Hi cười cười, ngồi bên cạnh Mạnh Vũ.
Mạnh Vũ rõ ràng được Lục Hoàn Thần giao trọng trách tiếp cô nhưng ngoại trừ lúc đầu có chào hỏi thì chưa nói bất cứ chuyện gì, chỉ là tầm mắt thường hướng về phía bên cô nhìn nhìn bán đứng vẻ ngoài lạnh lùng mặc dù rất tò mò của Mạnh Vũ.
Trận đấu rất nhanh được bắt đầu, ánh mắt Lục Hoàn Thần thoáng nhìn qua phía khán đài, Phó Hi ngoan ngoãn ngồi ở kia. Ánh mắt hai người va vào nhau, anh cười với cô một cái.
“A a a nam thần vừa nhìn qua đây.”
“Anh ấy cười với tôi đó!”
“Rõ ràng là cười với tôi mà!”
Phía sau toàn tiếng la hét mê muội khiến cô đau cả đầu, Phó Hu bĩu môi, thì ra anh được hoan nghênh nhiều như vậy sao?
Trong sân, nam sinh linh hoạt đột phá được người phòng thủ, làm mấy động tác giả rồi mới ném bóng vào rổ, ghi được ba điểm, tiếng hoan hô, gào thét vang lên.
Phó Hi không thích thể thao nên không am hiểu trò chơi này, xem một lát liền cảm thấy nhàm chán, cầm điện thoại mở bản đồ tìm quán trà sữa.
Xác định được chỗ xong cô cất điện thoại, đúng lúc Lục Hoàn Thần lại ghi thêm điểm, nữ sinh đằng sau trực tiếp hô lên: “Lục Hoàn Thần thật đẹp trai! Tôi muốn sinh con cho anh ấy.”
Còn vậy nữa!
“Tôi đi ra ngoài một chút.” Phó Hi lộ ra chiêu bài giả cười, nói cho Mạnh Vũ biết hành tung của mình sau đó lập tức đi ra ngoài.
Tiệm trà ở chỗ này sữa không nhiều lắm nhưng bây giờ đều đã chật hết chỗ. Cô nghĩ nghĩ, có nhiều người mê Lục Hoàn Thần như thế lát nữa cô cũng không cần phải đưa nước cho anh làm gì.
Vì thế cô chỉ thanh toán hai ly trà sữa, nghĩ anh còn lâu mới kết thúc nên đi mua điểm tâm ngọt ở cửa hàng bên cạnh.
Cô cũng nghĩ đến mang về sân bóng cho Mạnh Vũ nữa nhưng lại sợ làm mất hình tượng của bản thân trong lúc ăn.
Nên Phó Hi thoải mái mà ngồi ở đây ăn luôn.
Ở sân bóng, Lục Hoàn Thần không nhìn thấy cô đâu, không khỏi nhíu mày, tốc độ cũng chậm dần, đối phương chớp cơ hội mà ném bóng vào rổ.
Đúng lúc trọng tài thổi còi, trận đấu thứ nhất kết thúc.
“Thần ca sao vậy? Có chỗ nào mệt không? Trận sau có cần thay người không?” Đồng đội hỏi anh.
“Không cần, tôi không sao.” Anh đi đến ghế ngồi chuyên dùng của tuyển thủ, liếc mắt về phía bên kia một cái, Phó Hi vẫn chưa xuất hiện, anh không khỏi có chút bực bội, nhưng vẫn cố nhẫn nại không đi hỏi Mạnh Vũ.
Một nhóm nữ sinh cầm khăn lông và nước vây quay anh nhưng đều bị anh từ chối.
Hết thời gian nghỉ ngơi mà cô vẫn chưa trở lại, anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc vào sân lập tức lên cướp bóng, động tác vừa nhanh vừa mạnh mẽ.