[Cao H] Không Còn Háo Hức

Chương 24: Kỳ thi cuối kỳ




Edit: Đậu Xanh

Lần đầu tiên trong đầu Lục Diên nghiêm túc suy nghĩ đến việc học hành chăm chỉ. Học hành đối với anh mà nói luôn là một việc khô khan buồn chán nhất, anh không có hứng thú với mấy thứ văn vẻ đạo lý này, đến đi học chẳng qua cũng bởi vì có bạn bè ở trường, anh đến rồi sẽ kêu gọi bọn họ cùng nhau chơi bóng rổ.

Ồ, hiện tại đến đi học là bởi vì Thư Khả Du, sự hứng thú của anh dành cho Thư Khả Du vốn không hề thua kém bóng rổ.

Sau ngày hôm đó, mỗi ngày Lục Diên luôn ngoan ngoãn đến lớp học. Nhưng Thư Khả Du ngược lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, mỗi ngày từ cửa sau liếc thấy bóng dáng của anh, cô luôn co rụt cổ, hận không thể trực tiếp vùi đầu vào trong quần áo để anh không nhìn thấy cô nữa.

Nhưng ánh mắt nóng rực không chút che giấu của anh ở phía sau cô gần như muốn thiêu cháy cả quần áo của cô.

Thư Khả Du chỉ có thể giả vờ như không phát hiện ra gì cả, vừa hết tiết thi nhanh chóng chạy ra hành lang hóng gió hoặc là đi toilet. Cô sợ mình còn ở trong phạm vi tầm mắt của Lục Diên, anh sẽ tỏ tình với cô ở trước mặt cả lớp, lúc anh nói những lời như "Tôi thích cậu" kia, có vẻ rất tùy tiện và thuận miệng, như thể đây là một việc vô cùng đơn giản.

Sau này cô mới biết, biểu đạt tình yêu quả thật là một việc rất đơn giản, bởi vì bạn thích người ấy, cho nên bạn mới nói, chỉ tiếc không thể cứ nói mãi mãi.

Những ngày tháng sống như con rùa rụt cổ thế này đại khái duy trì trong hai tuần lễ, nhưng việc nằm ngoài dự liệu của Thư Khả Du đó là, trong hai tuần lễ này Lục Diên ngoại trừ nhìn cô, dùng ánh mắt khiến cô cảm nhận được sự tồn tại của anh ra thì anh không hề tìm cô nói bất cứ lời gì.

Như thể cái người mấy hôm trước thích đeo bám lấy cô không phải là anh vậy.

Thư Khả Du vui mừng vì bản thân có thể bình an vượt qua khoảng thời gian này, nhưng trong lòng lại vương vấn cảm giác bất an như có như không, mây mù chậm rãi bay qua đỉnh đầu cô, cô cảm thấy đây là dự báo của một cơn mưa bão sắp đến.

Ngày thi cuối học kỳ, Thư Khả Du đến trường thi trước 20 phút, địa điểm thi cuối kỳ của trường tư lập Trung học phổ thông số 1 được phân bổ sắp xếp theo kiểu loạn xạ, Trâu Diệu Đình và cô được phân đến cùng một phòng thi, phòng thi số 8.

Lúc cô đến, trên hành lang bên ngoài phòng thi số 8 đã có một số người đứng thành tốp năm tốp ba, bọn họ cầm quyển sách hỏi lẫn nhau, hỏi đến câu không biết, họ sẽ vội vã cúi đầu lật sách, quyển sách giáo khoa bị lật đến vang tiếng sột soạt sột soạt.

Cô tìm thấy Trâu Diệu Đình ở trong một góc, Trâu Diệu Đình đứng trong góc tường đọc sách, trong miệng rì rầm đọc thơ cổ. Thư Khả Du sau khi chào hỏi với cô ấy thì không làm phiền đến cô ấy nữa, cô đứng bên lan can hành lang ngẩn người, những gì nên học tối qua cũng học hết rồi, hiện tại chỉ cần giữ nguyên trạng thái tỉnh táo là được.

Ở giữa tòa nhà dạy học có một cây đa vô cùng lớn, vừa cao vừa tươi tốt, ánh mắt xuyên qua những nhánh cây chi chít của cây đa, trong màu sắc xanh mát cô vô ý nhìn thấy Lục Diên. Trái tim của cô đập rộn lên, nhưng ánh mắt lại vô thức mà nhìn anh chăm chú, "Hôm nay đến thi à?"

Anh kéo một cái ghế ngồi ở bên ngoài hành lang, cũng giống như mọi người, anh cầm một quyển sách giáo khoa cúi đầu đọc sách. Có mấy người từ phía sau lưng anh đi ngang qua đều vỗ vỗ vào vai anh, khóe miệng mang theo ý cười giống như đang trào phúng, Lục Diên sẽ chỉ chau mày vung quyển sách giáo khoa gần như mới toanh kia lên người bọn họ, đợi sau khi bọn họ ỉu xìu rời đi, anh lại cúi đầu đọc tiếp, thậm chí còn nhíu mày che lỗ tai lại, dáng vẻ chuyên tâm chăm chú khiến Thư Khả Du nhìn đến đôi mắt cong cong.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của anh, cô bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, hối hận vì những lời lớn dạ mà mình từng nói. Cô không cho được thứ mà Lục Diên muốn, sớm biết vậy....dù thế nào cô cũng sẽ không nói ra.

Cô buồn bực ngước mắt lên, giữa những kẽ hở của lá cây xanh mướt và nhánh cây khô, cô nhìn thấy đôi mắt của Lục Diên, anh đang chăm chú nhìn cô, là ánh mắt sắc bén của người đi săn nhìn con mồi. Cô bị dọa cho quên mất phải né tránh ánh nhìn của anh, Lục Diên nhìn cô cười, sau đó vẫy vẫy cuốn sách ở trong tay.

Nhìn thấy hàm răng trắng sáng của anh, lúc này cô mới hồi thần, vội vàng cúi sầm mặt, tức khắc chui vào trong phòng thi, nhưng lại bị cô giáo đuổi ra ngoài: "Chưa đến giờ đâu, ra ngoài."

Gương mặt Thư Khả Du gượng gạo nói xin lỗi, trong lòng đang oán trách Lục Diên hại cô không còn tỉnh táo nữa.

Cả ba ngày đều thi cùng một phòng thi, vì thế cách một cây đa lớn, Thư Khả Du rất thường nhìn thấy Lục Diên đang cúi đầu ôn tập. Cô cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, một bên thì hy vọng anh thi tốt, một bên thì khẩn cầu anh thi tệ một chút. Nhưng Lục Diên không biết cô đang nghĩ gì, nhìn thấy cô anh sẽ cho cô một ánh mắt vô cùng xâm lược lại vô cùng tự tin, như thể đang dùng ánh mắt nói cho cô biết...Tôi sẽ thi thật tốt.

Cô càng ngày càng cảm thấy hối hận vì những lời bịa đặt mà bản thân mình từng nói, nhưng lại không dám đi tìm anh rút lại, ai biết được anh có thể làm ra chuyện gì, cô chỉ có thể trốn được ngày nào hay ngày nấy, cho đến cái ngày công bố kết quả thi.

Cô phát huy ổn định, vẫn đứng đầu toàn lớp.

Lúc cô giáo tuyên bố thành tích, trong lớp vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, đặc biệt là dãy bàn cuối cùng vô cùng vang dội.

Lục Diên vỗ đến hai tay cũng đỏ lên.

Cô giáo lườm Lục Diên một cái, hiếm khi không có quở trách anh, cô ấy lại nhìn sang Thư Khả Du đang căng thẳng rụt thành một chú chim cút, lớn giọng nói: " Xem ra kế hoạch nhóm nhỏ học tập này của chúng ta tiến hành khá tốt. Tình cảm bạn bè tăng tiến thêm không ít, bạn học ưu tú cũng dẫn dắt bạn học yếu kém chăm chỉ học tập hơn....lần này Lục Diên tiến bộ rất lớn." Cô ấy dùng ánh mắt vui mừng nhìn về phía Lục Diên.

Thư Khả Du nghe thấy lời này, thần kinh lập tức căng chặt, bên tai vang lên tiếng ù ù không ngừng. Cô giống như có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Diên đang đổ lên trên lưng cô, cô càng cúi người thấp hơn.

"Lần này Lục Diên đã tiến bộ hơn mười mấy bậc." Cô giáo nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tưởng rằng cô xấu hổ, thành tích của Lục Diên tiến bộ lớn đến như thế chắc chắn có công lao của Thư Khả Du, cô ấy biểu dương Lục Diên như vậy thật ra cũng là đang biểu dương Thư Khả Du.

"Nhóm nhỏ của Thư Khả Du và Lục Diên là nhóm có thành tích cao nhất trong lớp chúng ta. Chúng ta hãy dùng tràng pháo tay chúc mừng bọn họ nào."

Lại là một tràng tiếng vỗ tay liên miên không dứt, tiếng vỗ tay càng lớn Thư Khả Du càng buồn phiền hoảng loạn, mặt cô đỏ bừng, cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn...

Cô biết mình không hề giúp đỡ gì Lục Diên, anh có thể tiến bộ hơn mười mấy bậc là do nỗ lực của chính anh, cô không xứng nhận được tràng pháo tay này.

Bên tai là tiếng "bốp bốp" không ngừng nghỉ, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Lục Diên, anh cười rất vui vẻ, ngưỡng cổ hưởng thụ sự tán thưởng và hâm mộ của mọi người, nhưng ánh mắt của anh từ đầu đến cuối luôn rơi lên trên người cô. Anh và cô nhìn nhau, ánh mắt nóng rực thiêu đốt trái tim cô.

Cô giống như bị thiêu đốt bỏng, vội vàng xoay người đi, không còn dám nhìn anh nữa.