[Cao H] Không Còn Háo Hức

Chương 17: Thức ăn cho thỏ




Edit: Đậu Xanh

Cô xé nát đề thi của anh, tuy rằng anh không tìm cô tính sổ, nhưng cô cứ luôn cảm thấy lo lắng bất an, Trâu Diệu Đình còn lo lắng hơn cả cô, cả ngày chỉ nhìn vào vị trí của Lục Diên, vừa nhìn thấy cô, thì đè thấp giọng hỏi cô Lục Diên có tìm cô không.

Lúc Thư Khả Du nói "không có", cô ấy sẽ tỏ vẻ vui mừng vô cùng kỳ lạ.

Sự việc xé đề thi đã trôi qua một tuần, hình như Lục Diên bị thầy cô giáo làm cho nhục nhã không còn mặt mũi đến trường nữa, mấy ngày rồi Thư Khả Du không nhìn thấy mặt anh. Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh không đến trường học cũng tốt, tránh cho cô cả ngày lo lắng bản thân mình bị anh làm phiền.

Thứ sáu sau khi tan học, cô đến chỗ cách trường học hai con đường để mua bánh cá hầm ăn.

Bây giờ vẫn là mùa đông, nhưng chỗ quầy hàng bán bánh cá hầm kia lại rất ấm áp, khói nóng bốc hừng hực lại tỏa ra mùi thơm, cô nhún nhảy đi đến trước quầy hàng, chỉ chỉ tận mấy xiên. Từng cỗ hương thơm mê người kia len lỏi vào trong mũi cô, cô nuốt ngụm nước bọt, có chút vội vã cúi đầu lấy tiền...

Nào ngờ cô bất cẩn giẫm phải người ở phía sau.

Thật ra vừa rồi phía sau không hề có người, nhưng mà hiện tại đột nhiên có người, cô cũng không biết người ở phía sau từ đâu mọc ra.

Nhưng cô giẫm phải giày người ta.

Cô cúi đầu hét một tiếng, vừa định nói xin lỗi, chợt cảm thấy đôi giày đá bóng này vô cùng quen mắt...

Khuôn mặt u ám của Lục Diên vào ngày hôm đó bỗng dưng hiện ra trong đầu cô.

Trong đầu bay qua một hàng chữ "xong rồi xong rồi"...

Cô liên tiếp bước lùi về sau mấy bước, nhìn gương mặt của anh một cái, quả thật là Lục Diên. Hình như anh vừa vận động xong, bên ngoài áo giữ nhiệt màu đen là áo chơi bóng ba lỗ màu xanh lá, trên mặt hơi ửng đỏ lên do vận động nhiều, trên trán còn có một cái băng đô màu trắng, tóc mái ướt đẫm bết lại với nhau. Tuy rằng anh bị giẫm chân, nhưng trên mặt không tỏ vẻ khó chịu, trong lòng cô dao động, nhanh chóng nói xin lỗi: "Xin lỗi! Tớ không cố ý!"

Trông giống như nói xin lỗi chậm một giây trễ một nhịp thôi, sẽ bị anh đập cho một trận vậy.

Vẻ mặt cô hoảng loạn, ánh mắt sợ hãi, dáng vẻ bất an khiến Lục Diên nhìn mà trong lòng không vui. Anh giống như thú dữ sói hoang sao?

Anh nhíu mày nhìn cô: "Cậu sợ tôi đến thế à?"

Anh biết cô. Cô là học sinh có thành tích tốt nhất trong lớp, lần trước còn xé rách đề thi của anh. Vừa rồi ở bên đường liếc thấy bóng dáng quen thuộc, nên muốn đi đến nhìn thêm vài lần, nhưng thái độ của cô khiến anh vô cùng không vui.

Thư Khả Du nghe thấy lời này, trái tim cũng ngừng đập nửa nhịp: "Không....không phải..."

Thư Khả Du lại lùi về sau hai bước, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mặt anh, cô ngập ngừng nói: " Thật sự xin lỗi. Tớ còn có chút việc...đi trước đây..."

Cô xoay đầu nhìn ông chủ bán bánh cá hầm đang tỏ vẻ khó hiểu nói lời xin lỗi: " Ông chủ cháu không mua nữa! Xin lỗi ông." Nói xong, cô lập tức xoay người chạy đi mất, đầu cũng không thèm quay lại.

Hai cái lỗ tai dài trên khăn choàng con thỏ ở sau lưng cô nhún nha nhún nhảy, lỗ tai thỏ giương lên rồi lại hạ xuống, Lục Diên nhìn lâu nên cảm thấy hoa mắt. Anh còn chưa kịp gọi cô lại, thì cô đã chạy đi thật xa, hai cái tai thỏ kia trông giống như mọc ra từ trên người cô vậy, dáng vẻ cô nhún nhún nhảy nhảy cũng giống y chang một chú thỏ.

Ông chủ bán bánh cá hầm đột nhiên mở miệng mắng anh: "Này! Cậu dọa khách của tôi chạy mất, những thứ này phải làm sao đây?" Ông ấy đưa chén bánh cá hầm đến trước mặt Lục Diên, nhíu mày hỏi anh.

Lục Diên nhìn về phía chén bánh cá bốc khói nghi ngút kia, ghét bỏ nhíu mày, nhưng anh vẫn trả tiền, rồi xách theo cái túi kia quay về sân bóng.

Đồng đội cầm theo trái bóng chạy đến, nhìn đồ vật trên tay anh hỏi: "Không phải cậu đi mua nước sao? Cậu xách cái gì về thế kia?"

Lục Diên nhướng mày tự nhiên nói, "Quên rồi." Lại nhìn đến mấy cái que xiên kia anh khẽ bật cười, lộ ra hàm răng trắng sáng...

"Thức ăn cho thỏ."