Hoắc Mộ không nghĩ cô sẽ không hơn nữa còn khóc thương tâm đến mức này, anh cho rằng người hoạt bát rộng rãi cả ngày cười hì hì như cô chắc chắn sẽ không khóc, bản thân anh cũng chưa từng trải qua cảm giác phải dỗ con gái khóc, nên lúc thấy cô khóc, chân tay anh liền luống cuống, không biết phải làm gì bây giờ?
Anh hoảng loạn dỗ cô: “Đừng khóc.”
Cận Quan Quan nghe được lời này thì khóc càng hăng.
Tâm Hoắc Mộ loạn như ma, đành xin lỗi: “Là tôi sai, tôi không nên nói cậu kiểu đó, tôi chỉ là quá tức giận, nghĩ đến cậu cùng nam sinh khác dựa vào nhau gần như vậy làm tôi làm tôi thấy tức giận. Tôi thừa nhận là tôi đang ghen, cho nên cậu đừng khóc.”
Cận Quan Quan vốn đang khóc cực hăng, nhưng nghe anh nói thế thì chỉ trợn tròn mắt, quên luôn cả khóc. Vì giật mình, nên cô đứng ngây ngốc một lúc, thất thần nhìn anh, hỏi: “Cậu vừa nói gì, cậu đang ghen? Cậu ghen khi thấy mình cùng nam sinh khác bên nhau, không lẽ…Cậu thích mình sao?”
Hoắc Mộ không biết tại sao bản thân lại không khống chế được lời nói của mình, anh luôn là người rất giỏi trong việc khống chế bản thân, không ngờ lại nói ra, chính anh cũng không tưởng tượng nỗi. Nhưng lời đã nói ra đã vậy còn bị chất vấn, Hoắc Mộ xấu hổ đến mức lỗ tai dần đỏ lên.
Hoắc Mộ không muốn thừa nhận, ngại ngùng xoay người rời đi.
“Tôi không nói gì hết, là cậu nghe nhầm.”
Cận Quan Quan vốn dĩ rất khó chịu, nhưng khi nghe anh nói câu này, tâm tình chẳng mấy chốc đã trở nên vui mừng, nhanh chân chạy theo anh.
Cô thật sự rất vui, trên đường đi không ngừng nhảy chân sáo :”Không thể nào, mình nghe được mà, không có nghe nhầm. Khi nãy cậu nói là cậu rất thích mình, thích muốn chết, thích cực kỳ, thích ơi là thích.”
Hoắc Mộ: “…”
Hoắc Mộ nghe thế, anh đi càng nhanh hơn, cả người hoang mang rối loạn tột cùng khiến anh suýt té ngã.
Cận Quan Quan mừng thầm đi theo.
Kể từ chuyện đó, Cận Quan Quan và Hoắc Mộ bắt đầu kết giao. Không có ai ngỏ lời trước, hai người cứ thế ở cạnh nhau.
Cận Quan Quan tự lấy thân phận là bạn gái Hoắc Mộ tiến hành quan hệ yêu đương.
…
Hôm nay trở về từ tiệm váy cưới, Cận Quan Quan mua một cây kim dọc đường, sau đó chọc thủng hết đống ‘áo mưa’.
Cô muốn sinh con cho Hoắc Mộ, nhưng anh lại cứ thực hiện biện pháp tránh thai, mỗi lần làm tình đều phải mang bao.
Để có thể kết hôn với anh, cách tốt nhất là mang thai trước hôn nhân, cô không tin đến lúc cô mang thai mà Hoắc Mộ vẫn không cho cô mặc váy cưới.
Cô không còn cách nào khác, chủ yếu là vì muốn gả cho anh, nên phải dùng đến thủ đoạn này.
Cận Quan Quan tiếp tục chọc thủng hết mấy cái còn lại.
Đúng lúc này Hoắc Mộ đột nhiên trở lại, cô hoảng sợ chạy đi giấu hết ‘áo mưa’, sau đó bước ra ngoài đón anh.
Hoắc Mộ thấy cô ngoan ngoãn như vậy, liền ôm cô lên bàn hôn một phen.
“Hoắc Mộ, đêm nay chúng ta đi thuê khách sạn tình thú đi. Em muốn cùng anh làm tình trong phòng tình thú, em nghe nói trong phòng đó có rất nhiều đạo cụ, em rất tò mò.”
Hoắc Mộ nhìn bộ dáng thèm khát của cô, nắn eo cô một chút rồi nói một câu “Được”.
Cô lập tức đi vào phòng thay quần áo, rồi lấy luôn mấy cái ‘áo mưa’.
Hoắc Mộ chờ cô ra, trước tiên là đưa cô đi ăn cơm, sau đó đến khách sạn năm sao thuê phòng tình thú.
Thời điểm anh đang làm thủ tục thuê phòng, Cận Quan Quan đột nhiên nói: “Chú ơi, chú muốn mang con đến đây thật sao? Ở nhà chú không phải cũng có đạo cụ à? Lỡ ba mẹ con mà biết thì làm sao bây giờ? Con rất sợ.”
Tay Hoắc Mộ không tự chủ run lên một chút.
Không ngờ cô sẽ giở chiêu này.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt kỳ quái.
Hoắc Mộ không có biện pháp, cố nén bình tĩnh mà dẫn cô lên phòng.
Vừa vào thang máy, anh liền nhéo lên mông cô, nói: “Lúc nãy vừa nói gì?”
Cận Quan Quan khi nãy còn kêu anh là ‘chú’, bây giờ mở miệng kêu: “Ba.”
Hoắc Mộ: …
Đây là lần đầu tiên Hoắc Mộ và Cận Quan Quan thuê khách sạn tình thú, cho nên không biết bên trong có thứ gì. Cánh cửa vừa mở, cô ngước mắt nhìn mọi thứ được trang hoàng bên trong, không khỏi cảm thấy thật thần kỳ.
Cái này cũng quá…Trâu bò đi.
Màu chủ đạo là màu hồng.
Giường là loại giường nước.
Mấu chốt là trong một góc phòng có ngựa gỗ chạy bằng điện, trên lưng có một cây gậy thật dài, còn có một cái ghế giao hợp, trên giường thì có còng tay.
Bên cạnh đó còn có chế phục như đồng phục, trang phục hầu gái, hay trang phục hầu sĩ linh tinh.
Cận Quan Quan nhìn sang Hoắc Mộ hỏi :”Anh muốn em mặc cái nào cho anh nhìn?”
Hoắc Mộ nhìn thoáng qua đống quần áo, bỗng có hứng thú với trang phục thủy thủ, liền nói thẳng: “Con còn nhỏ, mặc cái này đi.”
Cận Quan Quan nghe thế càng vui sướng lấy trang phục thủy thủ mặc vào cho anh nhìn.
Váy thủy thủ rất ngắn mà chân cô lại dài, khiến cho cảnh xuân thiếu chút nữa lộ ra.
Cô nhìn mình trong gương, thấy hai vú trướng to, bởi vì mặt trên khá chật làm vú trông có vẻ rất lớn.
Bên trong mặt váy vậy mà còn kèm theo quần lót chữ Đinh(丁) , mặt trên có một chuỗi hạt châu vừa vặn che khuất nơi riêng tư.
Sau khi mặc xong, cô bước ra ngoài, vén váy lên phơi bày hạ thể cho anh xem, hỏi: “Ba thấy con mặc đẹp không?”
Hoắc Mộ không ngờ sẽ nhận được loại kinh hỉ ngoài ý muốn, bên trong váy thế mà có loại quần lót này, hạt trân châu dán lên huyệt thịt.
Hoắc Mộ gật đầu: “Đẹp.”
Cận Quan Quan cười bước đến chỗ anh, đặt tay anh lên hạ thể mình: “Ba thấy váy con đẹp hay là tiểu huyệt con đẹp?”
Hoắc Mộ nhân cơ hội xoa âm hộ một phen, kéo kéo âm mao ẩn dưới hạt châu, rồi đẩy hạt châu vào trong làm cho miệng huyệt nuốt lấy chúng.
“Ba thấy tiểu huyệt con đẹp hơn.”
Cận Quan Quan kề sát tai anh, câu dẫn: “Nếu ba đã thích tiểu huyệt của con như vậy, ba có muốn liếm nó không?”
Hoắc Mộ câu môi cười đẩy cô lên giường, sau đó xốc váy cô lên, đặt hai đùi gác lên vai anh.
Hoắc Mộ dùng chóp mũi kéo hạt châu lên, ngửi một cổ tao khí tràn ngập tiểu huyệt.
“Huyệt con gái thật thơm, đã chảy nhiều nước như vậy rồi, có phải rất muốn ba liếm huyệt con không hả?”
Cận Quan Quan nâng hạ thể gần mặt anh, tùy ý cho anh vùi vào âm hộ, dâm đãng nói: “Đúng vậy, con đang chờ ba liếm huyệt, tưởng tượng đến cảnh được ba liếm, tiểu huyệt con không nhịn được chảy nước. Ba đừng thất thần, nhanh nhanh liếm huyệt con. Con đã ngứa không chịu nỗi nữa rồi.”
Hoắc Mộ đẩy chuỗi hạt châu ma sát tiểu huyệt, không lâu sau chúng đã thấm ướt dâm thủy.
Anh đùa bỡn một lát rồi cởi quần lót đặt sang một bên, tiểu bức cùng thịt non bên trong dần lộ ra, miệng huyệt còn phun bọt nước, hấp dẫn anh muốn mở miệng nếm thử.
Hoắc Mộ duỗi đầu lưỡi liếm láp, kích thích thịt châu.
Cận Quan Quan được anh liếm sung sướng cực kỳ, bên cạnh giường chính là một cái gương to, mọi thứ đều được phản chiếu qua tấm gương. Cô quay đầu liền thấy gương mặt dâm đãng xen lẫn sự hài lòng của mình.
Nhờ tấm gương, cô thấy Hoắc Mộ hết sức chuyên chú liếm huyệt mình, hai chân mở rộng, thanh âm liếm láp vang lên bên tai khiến cô cảm thấy ngại ngùng không thôi.
Ngày thường cô chỉ cúi đầu là thấy bộ dáng anh đang liếm huyệt mình, nhưng hình ảnh anh liếm huyệt phản chiếu trong gương rõ ràng hơn, cô càng bị kích thích, hai chân vô thức kẹp chặt.
Cô thấy vú mình hơi ngứa, vội đẩy nội y lên, tự mình nắm lấy hai vú xoa nắn.
Trong gương cũng theo đó mà hiện lên hình ảnh cô đang nắn bóp hai vú mình, phía dưới bị Hoắc Mộ liếm, kích thích quá lớn khiến cô phun dâm thủy vào khoang miệng Hoắc Mộ, rồi bị anh nuốt sạch.
Liếm huyệt xong, anh kéo Cận Quan Quan lên, sau đó cởi quần ngoài, móc gậy thịt từ bên trong quần lót, áp đầu cô kề sát hạ thân mình để miệng cô đối diện với gậy thịt.
“Mau liếm gậy thịt cho ba.”
Cận Quan Quan nghe lời vươn tay bắt lấy gậy thịt cho vào miệng.