Cận Quan Quan chỉ thấy được hai chữ trà xanh trên người cô thư ký này.
Quá ghê tởm!
Cô thở hồng hộc đặt điện thoại xuống.
Tuy cô tức muốn chết, nhưng vẫn sợ làm ảnh hưởng đến công ty của Hoắc Mộ. Anh đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền, làm công ty phát triển để cưới cô, cho nên cô tuyệt đối không để cho công việc trong công ty anh bị trì trệ, Cận Quan Quan lập tức nói:
“Hoắc Mộ, cô thư ký mèo nhỏ gợi cảm mê người của anh vừa gửi Wechat cho anh này, nói là phương án của công ty hai người có vấn đề gì đó, còn bảo phải giải quyết cho xong trước ngày mai, nên anh đừng chậm trễ.”
Hoắc Mộ chỉ nói ‘đã biết’, nhưng không bước ra mà tiếp tục nấu cơm cho cô.
Anh nấu cơm xong, liền gọi cô vào ăn cơm, còn mình thì rửa tay rồi nhìn thoáng qua Wechat trong điện thoại, gọi điện cho đối phương.
Sau khi Hoắc Mộ nói xong, anh nhìn sang Cận Quan Quan đang ngồi trên bàn cơm, nói: “Công ty có chút việc cần xử lý, anh vào thư phòng một lát. Em ăn xong cứ đặt hết lên bồn rửa bát, sau khi anh giải quyết xong sẽ rửa.”
Cận Quan Quan hỏi: “Vậy anh không trở lại công ty sao?Lúc nãy thư ký gửi Wechat cho anh, nghe bộ dáng hình như rất sốt ruột, giống như muốn anh đến đó giải quyết, anh không đi có sao không?”
Hoắc Mộ: “Không sao, mấy chuyện này cứ ở trong thư phòng làm là được, hợp đồng xảy ra vấn đề, hai bên công ty cần thương lượng một chút.”
Cận Quan Quan nói ‘tốt’, anh không đi là được, chỉ là chuyện đơn giản như vậy mà thư ký muốn anh đến công ty, mười phần là muốn ‘ăn’ Hoắc Mộ.
Lúc Hoắc Mộ vào thư phòng, cô cũng vào theo.
Cô mang theo một ít đồ ăn bước vào, ngồi bên người Hoắc Mộ nói với anh: “Dạ dày anh dạo này không tốt nên phải ăn cơm đúng bữa, hôm nay anh lại ăn cơm trễ thì không tốt lắm, vậy để em đút cho anh ăn.”
Cô và anh làm tình lâu ơi là lâu, nên chắc bây giờ anh rất đói.
Anh mà không ăn cơm, dạ dày sẽ đau.
Hoắc Mộ cười khổ, nhưng anh không cự tuyệt, cho cô một cái ghế ngồi cạnh mình.
Cận Quan Quan cứ thế ngồi đút cho anh ăn.
Mấy cái hợp đồng của Hoắc Mộ, Cận Quan Quan xem không hiểu gì hết, đầu óc cô không thích hợp để ghi nhớ.
Sau khi đút cơm xong, Cận Quan Quan cầm chén đũa dọn dẹp, mang theo khăn lau miệng trở lại. Vừa vào phòng, cô liền thấy có lời mời muốn gọi video call với Hoắc Mộ trên màn hình.
Cận Quan Quan nhìn thoáng qua, người gửi là thư ký.
Cô không chịu được loại trà xanh này, cố ý đi hỏi Hoắc Mộ: “Hai người đang làm gì vậy? Thư ký lại muốn video call với anh.”
“Cô ấy muốn trực tiếp cùng anh bàn về hợp đồng.”
Cận Quan Quan nghĩ gì đó, cầm điện thoại đến, hỏi anh: “Em ngồi lên đùi anh chơi game được không? Bảo đảm em chỉ ngoan ngoan ngồi chơi game, không quấy phá anh.”
Hoắc Mộ nghe thế, liền vươn tay kéo cánh tay cô, để cô ngồi lên đùi mình.
Cận Quan Quan đắc ý, mở rộng hai chân, hai cơ thể ngồi đối nhau, mông đặt trên đùi Hoắc Mộ, hai chân câu lấy eo anh, lưng xoay lại đối diện với máy tính.
Hoắc Mộ ôm cô như ôm một đứa bé, thấy thư ký bên kia đã gấp không chờ nổi, anh nhanh chóng nhấn nút chấp nhận.
Tô Duyên mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, cổ áo khoét sâu, có thể thấy cả áo lót bên trong, bầu ngực cỡ lớn lộ ra rõ ràng.
Cô ta cố ý đề ra chủ ý thực hiện video call, không nghĩ đến sẽ thấy hình ảnh này của hai người bọn họ.