Edit by Mon
Cận Quan Quan càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng như đang chứa đựng hũ giấm vạn năm. Cô có thể người được mùi chua từ trên người mình, nhưng lại không thể nổi giận, dù sao cô cũng là một cô bạn gái ôn nhu đáng yêu.
Cho nên cô chỉ có thể tươi cười, lôi kéo tay anh, gương mặt đong đầy ý cười, nói: “Anh khen cô ấy nhiều thật, chứng tỏ anh rất thích cô ấy nha. Nếu em không xuất hiện, chắc hai người đã ở bên nhau. Những ngày tháng ở chung rất dễ sinh ra tình cảm, chẳng may anh không gặp được em, hẳn cả hai đã sớm phát sinh tình yêu nơi công sở rồi đúng không?
Dù sao người ta cũng rất xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, lại còn là học bá đại học Harvard. Nếu đem ra so sánh với học tra như em, người ta có đủ tư cách để làm bạn gái anh.”
Hoắc Mộ không phải thằng ngốc, dễ dàng nghe ra ý tứ chua lòm trong lời Cận Quan Quan nói, anh cúi đầu hôn lên mặt, rồi nhéo má cô, nói: “Ghen tị?”
Cận Quan Quan không thừa nhận: “Không thể nào, em là cô bạn gái dịu dàng hiền tuệ, sao có thể ghen. Em chỉ thấy hai người rất xứng đôi nên mới nói vậy, để cho anh hiểu rõ anh không cần phải bỏ lỡ người người tốt như vậy, anh khen người ta không dứt miệng mà. Hơn nữa, anh cũng thấy cô ấy rất đẹp đúng không? Anh mà bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.”
Hoắc Mộ nghe thế, liền nhếch môi lẩm bẩm: “Ừ, em nói đúng.”
Cận Quan Quan nói những lời này chẳng qua chỉ định châm chọc anh mà thôi, ai dè anh lại không phủ nhận. Đây tám phần là có ý với cô thư ký kia.
Sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi, giọng điệu đang mềm nhũn cũng táo bạo, hai tay vươn lên đẩy anh ra: “Vậy thì đi tìm người phụ nữ kia bảo cô ta làm bạn gái anh đi! Tôi đây không có mị lực bằng cô ta, sau này đừng đụng đến tôi. Tới chỗ cô ta mà thao!”
Hoắc Mộ thấy Cận Quan Quan tức muốn hộc máu, kiên nhẫn kéo tay cô, để cô ngồi xuống giường: “Bảo Bảo, em nghe anh nói hết đã. Em nói không sai, cô ấy chính là học bá, đẹp từ gương mặt đến vóc dáng. Nhưng anh không thích cô thư ký đó, cũng không có khả năng sẽ thượng cô ấy.
Nếu anh thật sự có cảm giác, anh và cô ấy đã cặp với nhau mấy năm, chẳng qua trong tâm anh chỉ có Bảo Bảo. Trong mộng cũng chỉ muốn thao Bảo Bảo, tim anh đã bị em nắm giữ, đến mức nhìn người phụ nữ nào cũng thấy chướng mắt.”
Ngữ điệu ôn nhu của Hoắc Mộ thành công khiến Cận Quan Quan nguôi giận.
Cô cực thích nghe anh gọi mình là ‘Bảo Bảo’, mỗi lần anh gọi thế thân thể cô sẽ có phản ứng.
Giọng điệu cô dần dịu đi, nói: “Vậy anh chuyển cô ấy đến bộ phận khác hay đổi chức vụ được không? Cô ấy là thư ký của anh, tuy anh không có tình cảm gì với người ta, nhưng không đảm bảo là cô ấy không có. Lỡ cô ấy câu dẫn anh thì sao? Em không thích hai người gần nhau như vậy, chuyển cô ấy đi không được sao?”
Hoắc Mộ không một chút do dự, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Lúc này, Cận Quan Quan mới chú ý đến sợi dây thun trên cổ tay anh, cô kinh ngạc hỏi: “Đây là sợi dây em đeo cho anh à?”
Hoắc Mộ nhẹ nhàng gật đầu: “Là nó.”
Khó trách cô lại cảm thấy quen thuộc. Khi đó, cô chỉ chạy theo trào lưu, đeo cho anh một sợi dây thun để chứng minh anh đã có bạn gái, ngăn không cho ai khác tới gần.
Không nghĩ đến anh có thể đeo nó nhiều năm như vậy.
Cận Quan Quan thấy hình như mình yêu Hoắc Mộ nhiều hơn, không nhịn được hôn lên mặt anh, nói khẽ:
“Hoắc Mộ, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”