Edit by Mon
Buổi chiều tan tầm, Cận Quan Quan bước ra khỏi cửa tiệm, khóa cửa lại, sau đó liếc nhìn đồng hồ, cuộc sống của cẩu độc thân rất buồn tẻ, sau khi tan làm cũng chẳng đi đâu, chỉ có thể nằm ở nhà cả đêm.
Cô về đến nhà, nằm trên sofa một hồi lâu, rồi đứng dậy chuẩn bị gọi người giao cơm hộp tới. Không nghĩ đến, cô vừa cử động một chút, liền cảm thấy có một chất lỏng chảy ra từ hạ thể. Cậm Quan Quan thấy tình huống không ổn, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, cởi quần lót ra, phát hiện đúng là 'bà dì' của cô đã đến.
Cận Quan Quan mở ngăn tủ lấy băng vệ sinh, nhưng trong hộc tủ chỉ còn lại một miếng duy nhất.
Lần trước, sau khi 'bà dì' qua đi, cô đã tính toán lần sau sẽ mua, nhưng cuối cùng lại quên mất. Hiện tại chỉ còn một miếng băng trơ trọi.
Ban đầu Cận Quan Quan định gọi người giao cơm hộp đến, nhưng sau đó lại tìm một ít đồ ăn vặt.Kết quả, ngay cả đồ ăn vặt mình muốn ăn cũng không có.
Đồ ăn vặt cô thích chỉ có ở siêu thị, mà siêu thị này lại không có phục vụ giao đồ ăn.
Cận Quan Quan cảm thấy mình vẫn còn có nhiều thời gian nên đi ra ngoài mua sắm.
Đi dạo một vòng quanh siêu thị, mua một đống băng vệ sinh và đồ ăn vặt. Cô còn muốn mua sữa chua, không ngờ khi tới khu đông lạnh, lại vô tình thấy được...Hoắc Mộ.
Hoắc Mộ cũng đến đây mua sắm một ít đồ vật.
Hai người cứ như vậy mà chạm mặt nhau.
Cận Quan Quan nuốt một ngụm nước bọt, không biết có nên chào hỏi hay không.
Cô xấu hổ quá, sao tự dưng lại gặp anh ở chỗ này?Hay là nhà Hoắc Mộ ở gần đây.
Hoắc Mộ lãnh đạm nhìn cô, hệt như đang nhìn một người xa lạ, ánh mắt không tồn tại bất kỳ một xúc cảm nào.
Mắt thấy anh sắp xoay người rời đi, Cận Quan Quan vội kêu lên: "Chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, bây giờ gặp nhau cũng không thèm chào hỏi. Anh không có nghĩa khí gì hết."
Hoắc Mộ nghe thấy lời này, liền xoay người nhìn cô, ngữ khí tràn ngập ai oán nói: "Tôi nghĩ không nên làm thì hơn. Nếu bạn trai em biết mối quan hệ của hai chúng ta trước đây, rồi lại nghĩ tới chuyện *'dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng' sẽ không tốt đâu."
* Dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng: Câu này giống câu 'tình cũ không rủ cũng tới' của Việt Nam mình đó.
Cận Quan Quan: ...
Cô có bạn trai khi nào?Đúng là cô có bạn trai đấy, một cây mát xa bằng điện có tính không?
"Không có gì, bạn trai tôi rất thông tình đạt lý, Ngoài ra, cũng chỉ là bạn bè gặp nhau chào hỏi một chút thôi, sao thành 'dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng' được?"
Hoắc Mộ rầu rĩ 'ừ' một tiếng rồi rời đi.
Cận Quan Quan lúc này cảm thấy chính mình thật đúng với đặc tính của 'chó ăn phân', mỗi lần thấy Hoắc Mộ cô sẽ không kiềm nén được bản thân mình, hỏi anh: "Tại sao anh mua sắm ở đây?Anh ở gần đây à?"
Hoắc Mộ đang lựa chọn rau dưa, nghe được lời này chỉ 'ừ' một tiếng.
Trước khi mua nhà ở, anh đã chọn mua một ngôi nhà cách biệt thự cao cấp của Quan Quan không xa.
Bởi vì khu này giá quá cao, nên anh chỉ có thể một phòng ở trong một chung cư bằng cách vay mượn.
Cận Quan Quan cố ý vô tình đáp lời: "Thật tốt quá, tôi cũng ở nơi này, còn anh thì sao?"
"Quốc tế Đông Thành."
Cận Quan Quan gật đầu.
Không khí hai người hiện tại quá mức xấu hổ, Hoắc Mộ giống như không muốn cùng cô trò chuyện, ngữ khí anh rất lạnh nhạt. Cô không muốn quấy rầy, chọn lựa vài thứ, rồi đặt lên xe đẩy.
Những thứ cô mua hầu như toàn là đồ uống.
Cô sợ béo, nên chỉ uống Coca không đường, nước chanh cùng sữa tươi.
Vì mua để dành cho nên trông có vẻ nhiều.
Hoắc Mộ vốn dĩ giả vờ như không quan tâm, không để ý đến cô, nhưng khi thấy cô mua nhiều đồ uống có ga như vậy, không khỏi tức giận.
Cũng như trong quá khứ, anh không nhịn được nữa, bèn lấy hết đồ uống từ trong xe đẩy ra, đặt lại khu hàng hóa, sau đó mở miệng chỉ trích: "Quan Quan, có phải em không muốn sống nữa không?Đã đau bụng kinh còn mua nhiều đồ uống có ga, còn có nhiều đồ đông lạnh như vậy.Đang trong thời gian hành kinh, mà còn ăn quá nhiều đồ lạnh, em sẽ đau chết đó."
Cận Quan Quan nghe Hoắc Mộ dạy dỗ mình, đôi mắt chớp chớp nhìn anh, trong tức khắc cô đã quên mất mình phải làm gì.
Đây không phải là lần đầu tiên Hoắc Mộ chỉ trích cô.
...
Sau khi cô cùng Hoắc Mộ kết giao, anh bắt đầu quản thúc cô giống như con gái.
Có một lần 'bà dì' đến vào mùa hè, thời gian đó cô rất muốn uống trà sữa và nước chanh.
Lúc rời khỏi lớp học, cô cùng đám bạn học đi mua trà sữa, còn cho rất nhiều đá vào, cô vừa mới uống được một ngụm, đã bị Hoắc Mộ cướp lấy.
Anh hùng hổ đi đến trước mặt cô, ném ly nước xuống đất, nói một câu: "Em muốn chịu đau thật à?"
Lúc này, Cận Quan Quan mới nhớ tới cảm giác đau bụng kinh ngày hôm qua, khi đó cô đã đau đến mức chỉ còn biết lôi kéo cánh tay Hoắc Mộ làm nũng: "Hoắc Mộ, em đau quá!Có cảm giác giống như sắp chết đến nơi. Em nghe nói phụ nữ mà đau bụng kinh, sau này sẽ không sinh con được, nếu như em không có khả năng sinh con, anh có còn cần em không?"
Hoắc Mộ bóp lỗ tai cô không cho cô nói bậy.
Mặc kệ cô có sinh con được hay không, anh vẫn sẽ yêu thương cô.
Trong tiết học, Hoắc Mộ mang một bình nước cho Cận Quan Quan, bởi vì sang tiết sau, nước trong bình sẽ nguội dần, anh luôn chú ý tới bình nước của cô, chỉ cần thấy nguội đi sẽ không cho cô uống, sau khi tan học anh sẽ lại mang về một bình nước ấm, còn đặt tay lên bụng nhỏ mát xa cho cô.
Anh đã dặn cô không được uống đồ lạnh, vậy mà cô lại dám ở sau lưng cùng bạn học đi mua trà sữa, việc này triệt để khiến anh tức giận, hai ngày qua không thèm để ý đến cô.
Cuối cùng, Cận Quan Quan phải chặn anh trong lớp học, ngày đó anh phải trực nhật, là người cuối cùng ra về, cho nên hiện tại trong lớp không có một bóng người.
Mỗi lần đi học, cô cố tình bắt chuyện thì lại bị anh ngó lơ, tan học thì trực tiếp trở về. Thật vất vả mới tìm được cơ hội, cô nhốt anh trong lớp học, tay đóng cửa lại.
Cận Quan Quan đi đến, hướng mắt nhìn anh, nói: "Hoắc Mộ, anh vậy mà lại dám không để ý đến em, anh làm em quá thất vọng, em muốn nói với anh rằng nếu anh không để ý đến em, sẽ phải nhận lấy hậu quả nặng nề, thật đó."
Hoắc Mộ nhìn cô, không biết cô đang có ý gì, tuy nhiên nhìn gương mặt xảo trá của cô, anh cảm thấy không thích hợp, muốn rời đi.
Cận Quan Quan không cho anh cơ hội, bất ngờ đẩy anh xuống ghế, giơ tay kéo quần anh xuống, ngay cả quần lót cũng cởi ra. Hoắc Mộ bị một loạt hành động của cô dọa sợ, nhưng Cận Quan Quan không để tâm, đôi mắt cô đang ngước nhìn côn thịt đang mềm như bông, trong lòng thầm khen nó thật xinh đẹp.
Hai người bọn họ yêu nhau đã vài tháng, cũng chưa vượt qua chướng ngại cuối cùng, Cận Quan Quan thường nhắc nhở anh cùng cô đến khách sạn thuê phòng, nhưng Hoắc Mộ nhất quyết không đồng ý, nói là hai người vẫn còn nhỏ.
Cận Quan Quan từ nhỏ đã xem truyện người lớn, bị kiến thức có chút 'độc hại' tiêm nhiễm, vẫn luôn muốn trải qua cảm giác cao trào, cô chỉ nhìn trong sách hình dung ra, không nhìn gậy thịt thật sự bao giờ. Cho nên cô rất muốn xem một lần, lúc này cô đã có cơ hội nhìn thấy gậy thịt của Hoắc Mộ.
Hoá ra đây là gậy thịt của Hoắc Mộ.Cho dù nó không cương cứng, nhưng có thể xác định là không nhỏ.
Hơn nữa, màu sắc lại hồng phấn sạch sẽ. Quá đáng yêu!
Cô duỗi tay sờ soạng một lúc, cười vui vẻ nói: "Thì ra em nhỏ lại dài như vậy!"
Hoắc Mộ cảm thấy lòng tự trọng đàn ông của mình đã chịu đả kích nặng nề.Nhỏ chỗ nào...anh còn chưa cứng nữa.
Cận Quan Quan sờ soạng một phen, gậy thịt đột nhiên sưng to một vòng làm cô hoảng sợ.
Nhìn căn gậy thịt cương cứng, Cận Quan Quan nuốt một ngụm nước bọt, rồi nắm trong tay cảm nhận nó càng lúc càng to.
To đến mức cô sắp cầm không được. Thì ra gậy thịt sau khi cương cứng sẽ đứng thẳng như vậy, khác với hình dạng cong xuống lúc nãy.
Nam nữ mỗi khi quan hệ sẽ dùng thứ này cắm vào tiểu huyệt sao? Thô to như vậy sẽ bị cắm chết mất!
Quan trọng là làm sao có thể cắm vào được?Cận Quan Quan đã từng tách hoa môi của mình ra xem một lần, bên trong có một cái động rất nhỏ.
Hoắc Mộ nhìn nhục côn của mình bị Cận Quan Quan sờ đến sưng to, anh nhịn đến mức gân xanh trên trán nổi lên, gạt tay cô ra, không để cô tiếp tục làm loạn: "Quan Quan, em biết em đang làm gì không?"
Cận Quan Quan thấy anh đã nhịn sắp nổ mạnh, muốn bắn ra, cô nở nụ cười ngọt ngào nói: "Đương nhiên là em biết, em phải ngậm thứ này trong miệng."
Trong nháy mắt, Hoắc Mộ cảm thấy tai mình như bị ù đi, không dám tin những gì mình vừa nghe.
Cận Quan vậy mà lại nói với anh lời này.
Hoắc Mộ kinh hãi, đẩy cô ra, nhưng đã quá muộn. Cận Quang Quan quỳ trên mặt đất, hai tay nắm lấy gậy thịt, vươn đầu lưỡi liếm đỉnh quy đầu.
Côn thịt bị cô liếm, anh bất giác hít một ngụm khí lạnh, toàn thân căng lên, anh thấy mình muốn điên rồi.
Cận Quan Quan không hề ghê tởm dương vật anh, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu, bởi vì nó phấn nộn, không bị thăm đen, cô nhéo lên thân gậy, phát hiện quy đầu rỉ ra một ít chất lỏng.
Cô lập tức ngậm lấy quy đầu, lưỡi nhỏ không ngừng liếm láp.
Cận Quan Quan chỉ dựa theo những gì đã thấy trong sách, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, nữ chính nào cũng ngậm gậy thịt của nam chính.
Cô chỉ muốn cho anh thoải mái, đáng tiếc một chút kinh nghiệm cô cũng không có, vô tình làm răng sượt qua thân gậy.
Hoắc Mộ nhéo nhéo cằm cô, nói: "Không cần dùng đến răng, chỉ cần dùng lưỡi liếm là được, giống như ăn kẹo que."
Cận Quan Quan nghe lời anh nói, như ngộ ra một chân lý, cho nên tưởng tượng mình đang ăn kẹo que, tham lam liếm mút.
Tay cô nắm dương vật Hoắc Mộ, phòng ngừa anh chạy trốn. Gậy thịt anh lại sưng to thêm một vòng, làm khoang miệng cô tràn đầy, nước bọt chảy ra.
Tuy không có hương vị gì, nhưng cô liếm mút rất hăng say.
Hoắc Mộ có cảm giác như mình sẽ phát điên mất thôi, người con gái mình thích đang mặc đồng phục,quỳ gối, ngậm chặt gậy thịt anh. Cảnh tượng kích thích thị giác này đủ để làm anh cao trào.
Cận Quan Quan vuốt ve thân gậy, nước bọt từ miệng cô hòa lẫn cùng chất lỏng từ mã mắt chảy ra.
Hoắc Mộ không khắc chế được bản thân, miệng phát ra tiếng rên rỉ tinh tế, gợi cảm.