Người đến có khuôn mặt tuấn mỹ với các đường nét sắc sảo, tóc đen bù xù, cổ đeo một sợi dây chuyền răng sói, đi chân trần, quấn một cái tấm da thú màu nâu quanh thắt lưng để lộ ra một vòng bụng rắn rỏi gợi cảm và đôi chân dài chắc khỏe.
Thoạt nhìn, gã giống như một con báo đen đi trong đêm, cả người tràn ngập khí thế hung hãn, tàn nhẫn và sát khí.
Gã không ai khác chính là Vân Viêm, con trai thứ hai của Bạch Lang Vương Vân Khải. Mẫu thân của gã vốn là một mỹ nhân nổi tiếng của báo tộc vì từ khi sinh ra nàng đã có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, và là con gái được Báo Vương yêu chiều nhất. Mặt khác, nàng cũng là công cụ mà Báo Vương muốn giữ lại để duy trì nòi giống, đợi đến lúc nàng bắt đầu kỳ động dục thì Báo Vương đưa nàng đến bên người và đụ nàng cho đến khi nàng có thai.
Nhưng kết quả là Báo Vương đã đi trễ một bước, do nàng đã yêu Bạch Lang Vương Vân Khải ngay từ lần đầu tiên thấy hắn đến đây bàn bạc công chuyện, cho nên nàng cố tình quyến rũ Bạch Lang Vương đụ mình rất nhiều lần trong rừng và cuối cùng nàng đã có thai.
Do e ngại quyền uy của Bạch Lang Vương, Báo Vương không dám nói gì và đành phải gả nàng cho Bạch Lang Vương.
Việc kết hôn giữa các bộ lạc khác nhau không phải là hiếm ở vùng đất thú nhân, nên mọi người đều có thể chấp nhận điều đó.
Nhưng đối với những đứa trẻ được sinh ra từ sự kết hợp của hai loài khác nhau, thì không phải thú nhân nào cũng chấp nhận được.
Trong mắt của những thú nhân đó, những đứa trẻ sinh ra từ sự kết hợp của hai loài khác nhau đều mang dòng máu không thuần khiết, do đó chúng là những tồn tại đáng khinh bỉ nhất ở vùng đất thú nhân.
Chính vì quan niệm không thể thay đổi này mà từ khi Vân Viêm được sinh ra, mẫu thân đã không hề quan tâm gì đến gã mà chỉ dồn hết sự chú ý lên người Bạch Lang Vương, cả ngày nàng không phải bận bịu tranh sủng với mấy người vợ khác thì cũng là tranh sủng trên đường.
Do đó, Vân Viêm không chỉ thiếu thốn tình mẫu tử từ nhỏ mà gã còn bị phụ thân bỏ mặc, vả lại những thú nhân khác của lang tộc luôn coi thường và xa lánh gã, vì vậy quá trình trưởng thành của gã vô cùng chông gai.
Tuổi thơ bất hạnh đã tạo nên tính cách cố chấp, độc ác và tàn nhẫn của gã.
Có thể nói, trong toàn bộ lang tộc không có một người nào mà gã không dám giết, ngay cả Bạch Lang Vương Vân Khải mà gã cũng chẳng thèm để vào mắt.
Không, vẫn có ngoại lệ.
Ngoại lệ chính là con sói trắng đang được đại ca ôm - người đệ đệ nhỏ tuổi nhất của gã.
Khi tất cả mọi người xa lánh, kì thị, ức hiếp và chà đạp gã thì chỉ có duy mình cậu vẫn luôn đi theo và ở bên gã. Có những lần cậu đứng ra bảo vệ cho gã, khi ấy cậu như một tên ngốc đang giương nanh múa vuốt nhưng vẫn cố cất tiếng kêu không hề có sức uy hiếp chỉ vì không muốn người khác ức hiếp gã, và cho dù gã có xua đuổi thế nào cậu vẫn không chịu đi.
Cậu sẽ đến ôm gã khi gã thấy buồn và nhẹ nhàng gọi hai tiếng nhị ca, liếm vết thương khi gã bị thương, điều chế thuốc trị thương cho thân xác chật vật này của gã và chơi đùa bên cạnh gã, cậu sẽ vùi vào vòng tay gã làm nũng, cuối cùng cậu luôn đưa cho gã những gì mà cậu nghĩ là tốt nhất.
Cả một chặng đường trưởng thành đã diễn ra rất nhiều chuyện mà ngôn từ không thể diễn tả hết được.
Từ rất sớm, gã đã quyết định sẽ cưới Vân Lạc khi cậu trưởng thành, cho cậu làm người vợ duy nhất của gã và cả đời này chỉ yêu một mình gã.
Nhưng ai mà ngờ được gã chỉ mới đến báo tộc một chuyến thôi, mà người đại ca - được gọi là người kế vị của Bạch Lang Vương, đã ra tay với người vợ mà gã đã nhắm trước!
Vân Thanh!!!
Đôi mắt của Vân Viêm đỏ bừng vì tức giận, trong mắt toát ra sự tàn nhẫn.
"Buông người ra!!" Vân Viêm quát to.
Người đệ đệ hắn yêu nhất, dù chỉ chạm vào cậu một chút thôi cũng khiến gã sợ sẽ làm tổn thương đến cậu, nhưng bây giờ cậu lại bị người bề ngoài nhã nhặn nhưng bên trong lại ranh mãnh và xảo quyệt này đè ra đụ!
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Nếu không phải sợ hành động vồ vập của mình sẽ làm hoa huyệt non nớt của đệ đệ bị thương, thì gã nhất định sẽ chạy lên cắn nát cổ cho Vân Thanh chết luôn!!
Vân Thanh đang ôm đệ đệ đang ở dạng hình thú, dương vật dưới háng đút vào hoa huyệt chảy nước đầm tay của cậu. Uớc nguyện của Vân Thanh dường như đã gần ngay trước mắt, nhân lúc đệ đệ chìm đắm trong dục vọng thì y sẽ đâm vào lút cán để hoàn toàn có được cậu, đột nhiên bị một tên mang máu dòng máu lai này đến phá đám...
Cảm giác này thật sự là vừa gấp gáp vừa tức giận, khiến Vân Thanh muốn giết người.
"Cút ngay!" Vân Thanh che lại Vân Lạc đang trên đà cao trào, quay đầu lại nhìn Vân Viêm bằng một ánh mắt hung tợn.
Nếu không có gã, thì bây giờ Vân Lạc đã thuộc về y!
Khốn nạn!
Chết tiệt!
Ánh mắt của hai huynh đệ đối đầu nhau!
Một bạo lực và tàn bạo, một tràn đầy sát khí.
Một hung tàn và giận dữ, một tràn đầy sát khí.
Không khí lắng đọng, sắp nổ tung!