Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt

Chương 5




Ăn cơm tối xong chúng tôi về phòng. Ba người không có tinh thần, riêng Biên Dã vẫn ngồi ghế sô pha chơi game như bình thường.

Tôi rất mệt mỏi, cũng không có hứng thú làm chuyện khác, mặc Vương Chiêu dọn đồ, tôi đi tắm rồi lên giường nằm úp sấp.

Khoảng mười giờ tối Vương Chiêu mới dọn xong, đánh răng rồi nằm lên nửa giường còn lại. Tôi chưa ngủ, khi hắn nằm xuống tôi cũng biết nhưng chẳng muốn quay lại. Tôi nằm bên trái, hắn nằm bên phải, khi kéo chăn lên có gió lùa ở giữa.

Có lẽ thấy lạnh nên Vương Chiêu nhích lại gần tôi. Hắn hỏi tôi ngủ chưa, tôi nhìn ánh trăng lọt qua rèm cửa, không đáp.

Hắn không nói tiếp, lát sau thì ngáy khò khè. Lúc tôi mơ màng sắp ngủ thì hắn đột nhiên xoay người gác cả tay lẫn chân lên người tôi.

Tôi khó chịu đẩy ra làm hắn tỉnh luôn.

Tôi cho là hắn sẽ ngủ tiếp như bình thường, nào ngờ hắn ngồi dậy bật đèn ngủ, hỏi tôi vì sao chưa ngủ mà không trả lời hắn. Tôi đáp:

– Đang ngủ, bị anh đánh thức. Tắt đèn đi, sáng mai phải dậy sớm.

– Lúc nãy em đẩy anh không hề buồn ngủ chút nào. – Hắn tỉnh táo nhìn tôi, đè vai tôi lại ép tôi đối mặt với hắn rồi nói tiếp – Em nói đi, từ lúc về là bắt đầu giận, em nhăn mặt cho ai xem? Anh chỉ nói em vài câu khi Hiểu Thần làm hư bản thảo của em thôi, em có cần thờ ơ mãi thế không? Em tỏ vẻ thế để làm gì?

Thật sự là tôi đang rất buồn ngủ nên không muốn tranh luận tiếp với hắn, nhẹ giọng dỗ dành:

– Ngày mai phải dậy sớm đi dã ngoại, đừng nói nữa được không? Hai người họ ngủ rồi, anh nhỏ giọng xíu.

Có lẽ thấy dáng vẻ hai mắt không mở nổi của tôi không phải giả vờ nên hắn im lặng tắt đèn. Tôi trở mình, nghĩ thầm cuối cùng cũng xong, ngờ đâu mới được một lát hắn lại quấn lấy tôi.

Hết vuốt ve thắt lưng lại xoa ngực xoa bụng, càng lúc càng chệch hướng. Thấy hắn chuẩn bị mò vào trong quần, tôi vội vàng ngăn hắn lại:

– Anh muốn làm gì?

– Làm em.

Hắn cười gian, chôn đầu vào vai tôi bắt đầu hôn cắn. Chuẩn dáng vẻ phát tình, tôi muốn quỳ quá.

– Vương Chiêu. Bây giờ em rất buồn ngủ, cả ngày bận rộn nên cũng rất mệt, về nhà còn bị hỏng đồ, tâm trạng không tốt. Anh để em nghỉ ngơi thật tốt được không?

– Em khó chịu nên trút hết lên đầu anh. Thật ra anh cũng chả muốn làm gì, chỉ thử em thôi mà em cũng không cho chạm. Em nóng nảy quá đấy.

Dứt lời, Vương Chiêu xoay người không nói thêm gì nữa.

Tôi biết hắn giận rồi, không đơn giản chỉ là ngủ một giấc dậy là có thể nguôi giận.

Nhưng hôm nay tôi không muốn xuống nước. Tôi nhường nhịn quá nhiều rồi, thỉnh thoảng tùy hứng một lần cũng không sao.

Sau này nghĩ lại, quan hệ giữa chúng tôi có vết nứt hẳn là bắt đầu từ đây.

Sáng hôm sau, bắt đầu từ lúc rời giường, Vương Chiêu không để ý đến tôi nữa.

Đường Hiểu Thần lại khác, như thể mới sống lại sau giấc ngủ, không hề để bụng cũng không tỏ ra khó chịu với tôi. Lúc chuẩn bị bữa sáng tôi xin lỗi cậu ấy, hôm qua tôi không khống chế được cảm xúc, cậu ấy sửng sốt xua tay:

– Có phải chuyện gì to tát đâu. Anh không giận em là em phải cảm ơn trời đất đó. Còn anh Vương Chiêu, hôm qua anh ấy nói anh hai câu khiến anh không vui đúng không? Em nghĩ anh ấy không có ý trách anh đâu, ảnh chỉ cho là hộp giấy của anh không quá quan trọng…

Tôi không biết Đường Hiểu Thần đang an ủi tôi hay là muốn nói gì khác, nhưng ít nhất thì cậu ta còn biết xấp giấy ấy quan trọng với tôi.

– Không, anh ấy biết. – Tôi cười nói. – Sao có thể không biết được chứ.

Ít nhiều gì hắn cũng thấy tôi vẽ cả ngày lẫn đêm. Trước đây khi đang trong giai đoạn theo đuổi Vương Chiêu còn thích nhìn tôi vẽ. Giờ chắc hắn quên hết rồi.

Đường Hiểu Thần lanh lẹ nói sang chuyện khác. Cậu chọt tay tôi, bảo tôi nhìn hai thằng đàn ông ngồi đọc báo trên ghế sô pha, đoạn nói:

– Anh có thấy chúng ta giống chị em dâu không?

– Hai người họ là anh em cột chèo thì đúng hơn đấy. – Tôi tiếp tục lột vỏ tôm.

Đường Hiểu Thần hiếu kỳ nhìn tôi, hỏi:

– Anh với anh Vương Chiêu quen nhau như thế nào vậy ạ?

– Vương bát khán lục đậu, nhìn hợp mắt.

(*)Vương bát khán lục đậu: ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu

Cậu còn muốn hỏi nhưng tôi không có hứng thú trả lời nên tôi lấy tôm trên tay cậu, nói:

– Cậu lột chậm quá, để đó tôi làm cho. Cậu đi trộn salad đi.

Đường Hiểu Thần không nhiều lời, vui vẻ đi trộn salad. Có một điều tôi rất phục ở cậu, ấy là khả năng nhìn mặt đoán ý.

Thật ra tôi cũng muốn hỏi cậu ta và Biên Dã quen nhau thế nào. Trong lòng nghĩ vậy, mắt liền đảo về phía sô pha. Trùng hợp làm sao, Biên Dã cũng đang nhìn về bên này. Bốn mắt nhìn nhau, tôi chưa kịp dời mắt đi thì thấy anh ta xoa bụng, dùng khẩu hình nói với tôi: Đói bụng.



Ăn sáng xong bốn người cùng xuất phát. Đi xe của Biên Dã, Vương Chiêu cầm lái. Tôi ngồi ghế phó lái, Đường Hiểu Thần cùng Biên Dã ngồi phía sau.

Theo kế hoạch thì đi đường hết tầm hai tiếng đồng hồ, Đường Hiểu Thần kết nối Bluetooth mở nhạc, Biên Dã lấy máy chơi game mới mua ra chơi, tôi hỏi Vương Chiêu một tiếng sau để tôi thay hắn lái xe được không.

Hắn không để ý tới tôi, một cái liếc mắt cũng không. À, ra là còn giận chuyện hôm qua.

Nói không uất ức là nói dối.

Bản thảo suốt hai năm bị hỏng toàn bộ mình tôi chịu, cùng hắn xa xứ, theo hắn chuyển đến thành phố này sống là tôi. Quay đầu nhìn lại, kẻ chịu ủy khuất cũng là tôi.

Tôi thấy hơi ngột ngạt nên mở cửa kính xe. Gió lập tức thổi vào tai mũi miệng, tràn vào cổ họng tôi.

Lúc này tôi mới thấy dễ chịu hơn một ít.