Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 47: 47: Đệ Lấy Loại Sách Này Từ Đâu




“A Vu, ca ca đã nói gì với muội vậy?”

Tống Tương cảm giác thần sắc Ngu Ninh Sơ không đúng lắm nên tiến lại gần hỏi thăm.

Ngu Ninh Sơ vội vàng cười nói: “Biểu ca muốn hỏi thăm một số chuyện ở Dương Châu nhưng muội cũng không biết gì nhiều nên cũng không thể giúp được gì cho Trì biểu ca cả.”

Sau khi cùng Tống Tương tách ra thì Ngu Ninh Sơ mang theo Vi Vũ trở lại Bích Ngô Đường.

Sau thời gian dài tập luyện thì áo trong của nàng đều đã ướt đẫm mồ hôi. Chờ nước tắm chuẩn bị xong thì Ngu Ninh Sơ không cần bất cứ ai hầu hạ mà tự mình vào trong tắm rửa.

Trong nước đã bỏ sẵn một ít hoa lộ của Nhị phu nhân đưa làm cả phòng thơm ngát. Ngu Ninh Sơ ngồi dựa vào thùng tắm, một bên nàng dùng cánh tay tát nước lên người, một bên nàng lại suy nghĩ đến những lời nói của Tống Trì. Nếu Tống Trì không đề cập đến thì nàng cũng không để ý đến việc thê tử sắp qua cửa của Thẩm Trác có để ý đến việc nàng dùng thương của Thẩm Trác tặng hay không?

Ngu Ninh Sơ đối với Thẩm Trác không hề có suy nghĩ khác. Thẩm Trác vẫn luôn đối đãi với nàng như huynh trưởng. Hơn nữa, Thẩm Trác là người tương đối bận rộn nên một tháng hai người cũng chỉ giáp mặt ba bốn lần, số lần nói chuyện với nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chỉ cần hỏi thăm một chút đều biết giữa hai người hoàn toàn trong sạch.

Nhưng vạn nhất người ta thật sự để ý thì sao?

Ngu Ninh Sơ cũng không muốn vì một cây thương mà gây ra hiểu lầm không đáng có. Hiện giờ, cuộc sống của nàng ở Hầu phủ vô cùng thoải mái. Nàng không muốn chỉ vì một cây thương mà đắc tội với Đại biểu tẩu sắp vào cửa.

Lúc chải đầu, Ngu Ninh Sơ nói với Vi Vũ: “Lát nữa em mang cây thương do Đại công tử tặng đưa vào khố phòng đi. Sau đó, em bảo Lý quản sự đi ra ngoài tìm mua cho ta một cây thương mới để dùng.”

Dù gì đi nữa, nàng cũng cảm thấy dùng đồ của chính mình là an tâm nhất.

Xử lý xong chuyện này, Ngu Ninh Sơ liền đi Thanh Huy Đường tìm biểu tỷ.

Bà mối vừa mới rời đi, Tam phu nhân còn đang ở Thanh Huy Đường. Lúc bước vào phòng, Ngu Ninh Sơ nhìn thấy biểu tỷ đang ngồi trên giường với gương mặt thẹn thùng đến đỏ bừng.

“Muội đến để chúc mừng tỷ tìm được lang quân như ý.” Ngu Ninh Sơ đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Minh Lam nói.

Thẩm Minh Lam cố ý chuyển đề tài lên người nàng nên xoay người hỏi mẫu thân nàng: “Mẫu thân, hiện giờ hôn sự của con đã định. Người có phải cũng nên thay biểu muội suy tính một chút rồi đúng không?”

Ngu Ninh Sơ kéo tay áo biểu tỷ, đỏ mặt cúi đầu.

Tam phu nhân cười nói: “Chuyện này không nóng vội được, chuyện gì cũng phải làm từng chuyện một. Đại tỷ tỷ của con vừa mới xuất giá, tháng sau Đại tẩu lại vào cửa, hôn kỳ của con chắc là vào tháng chín. Chuyện của A Vu chắc phải đợi đến năm sau, hơn nữa A Vu còn nhỏ, tháng mười mới đến lễ cập kê của nàng nên không cần phải vội. Ta và phụ thân con sẽ cẩn thận lưu ý cho nàng.”

Thẩm Minh Lam kinh hãi nói: “Sao hôm nay người ta vừa mới cầu thân mà nương đã chọn xong thời gian hôn kỳ luôn rồi?”

Tam phu nhân: “Ta và phụ thân con đã coi trọng hắn từ sớm, cũng tại vì con nên mới phải đợi tới bây giờ. Từ bữa giờ, chúng ta cũng rảnh rỗi nên đã giúp con chọn được ngày tốt rồi.”

Thẩm Minh Lam: “Tại sao con nhất định phải gả trong năm nay chứ? Con không muốn thành thân sớm như vậy đâu.”

Tam phu nhân: “Ta thấy mười sáu tuổi là vừa rồi, mười lăm thì còn quá nhỏ còn mười bảy lại hơi muộn.”

Lúc này, Tống Tương cũng tới. Tam phu nhân để cho các tiểu cô nương tán gẫu còn bà thì đi Vinh An Đường bẩm báo Thái phu nhân. Tuy rằng, bà cùng trượng phu có thể hoàn toàn quyết định hôn sự của nữ nhi nhưng mọi người cùng sống chung dưới một mái nhà nên có chuyện gì thì cũng phải thông báo cho mọi người cùng biết.

Vinh An Đường.

Thái phu nhân đối với hôn sự này của Thẩm Minh Lam vô cùng hài lòng. Ninh Quốc Công phủ đã sớm xuống dốc, hơn nữa Thẩm Minh Lam lại gả cho nhi tử của Nhị phòng, không được kế thừa tước vị. Nếu so sánh với Đại chất nữ của bà thì Thẩm Minh Y mới được tính là gả cao. Thái phu nhân không coi Thẩm Tam gia là nhi tử nên đương nhiên bà cũng không muốn thấy Thẩm Minh Lam gả quá tốt.

Nhưng ở trước mặt Tam phu nhân, bà vẫn phải tỏ ra khen ngợi Tào Kiên một lượt.

“Hôn sự của Minh Lam cũng đã định rồi. Vậy còn A Vu, các con đã chọn được người nào cho nàng chưa?” Thái phu nhân uống một ngụm trà, giống như tán gẫu hỏi.

Tam phu nhân cẩn thận quan sát Thái phu nhân.

Năm nay, Thái phu nhân mới năm mươi bảy tuổi. Cuộc sống an nhàn sung túc giúp nhan sắc của bà được bảo dưỡng vô cùng tốt. Mái tóc bà đen mượt, không nhìn thấy một sợi tóc bạc nào, chắc chắn là người trường thọ.

Tam phu nhân rất thích người chất nữ Ngu Ninh Sơ này. Bà từng nghĩ sẽ chăm sóc cho sức khỏe của Ngu Ninh Sơ tốt lên, sau đó chờ nàng lớn thêm chút nữa thì tác hợp nàng với nhi tử của bà. Nhưng ngày đó, Thẩm Khoát tặng chất nữ của bà đôi bông tai bằng bảo thạch làm bà kinh ngạc vô cùng. Từ đó, bà bắt đầu suy nghĩ liệu giữ Ngu Ninh Sơ ở lại Hầu phủ có thích hợp hay không? Giờ phút này, nhìn khuôn mặt hồng hào của Thái phu nhân thì Tam phu nhân cũng quyết tâm bóp chết ý niệm lúc trước.



Có Thái phu nhân ở đây, chất nữ mẫn cảm lại hay suy nghĩ nhiều như vậy mà ở lại trong phủ chắc chắn sẽ không sống thoải mái được. Còn không bằng gả nàng cho một gia đình tốt để nàng có thể sống tự do tự tại qua ngày còn hơn.

“Chúng con vẫn chưa chọn được ai cả.”

Thái phu nhân buông chén trà xuống, ý vị thâm trường nói: “Con cũng đừng kén chọn quá. A Vu không thể so sánh với Minh Lam, nếu con quyết gả nàng vào gia đình huân quý cũng chưa chắc là chuyện tốt, còn không bằng con tìm cho nàng một gia đình môn đăng hộ đối với Ngu gia thì tốt hơn.”

Tam phu nhân cười nói: “Đấy là mẫu thân thiên vị Minh Lam nên mới thấy vậy. Chứ con thấy A Vu cũng là đứa hiểu chuyện không kém Minh Lam đâu. Nếu quả thật có gia đình huân quý phù hợp thì con cũng dám gả nàng đi.”

Thái phu nhân cười cười: “Được rồi. Các con cứ từ từ mà chọn.”

Bà cũng không tin Tam phu nhân có thể tìm được nhà nào tốt hơn so với Thẩm Minh Lam.

Lý quản sự đã tìm được một cây thương thích hợp cho Ngu Ninh Sơ ở một cửa hàng đao kiếm ở kinh thành. Thân cây thương nhỏ vừa tay, bên ngoài được bọc một lớp bằng bạc rất nhẹ rất phù hợp cho nữ tử dùng. Nó so với cây thương Thẩm Trác tặng thì quý trọng hơn nhiều.

“Thân thương này hơi ngắn. Nó thường được dành cho các tiểu chủ tử dùng. Cô nương dùng thử trước xem có thuận tay không, nếu không quen thì lão nô sẽ tìm chủ tiệm làm riêng cho cô nương một cây khác.”

Lý quản sự cười giải thích.

Ngu Ninh Sơ cầm cây thương đi vào trong viện thử tập một bộ thương pháp liền cảm thấy cây thương này nặng hơn cây thương của Thẩm Trác một chút, càng phù hợp với sức lực hiện tại của nàng.

“Rất tốt. Ta sẽ dùng cây thương này.”

Ngày hai mươi tháng tư, Ngu Ninh Sơ liền mang theo cây thương mới này đi luyện võ trường.

Làm cho nàng ngoài ý muốn chính là hôm nay Bình Tây Hầu có việc ra ngoài nên gọi Thẩm Trác đến dạy các nàng.

Có lẽ là ảnh hưởng của cuộc trò chuyện lúc trước nên Ngu Ninh Sơ liếc mắt nhìn Tống Trì. Tống Trì ngồi ở một bên ghế, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm muội muội.

Hắn cư xử như không có chuyện gì xảy ra nhưng Ngu Ninh Sơ lại không tự tin đối mặt với Thẩm Trác như trước nên lúc học nàng liên tiếp mắc sai lầm.

Thẩm Trác còn tưởng vấn đề do cây thương mới nên nhíu mày nói: “A Vu, vì sao muội lại đổi cây thương khác? Cây thương huynh tặng muội dùng rất tốt, còn loại thương này của muội chỉ dùng để biểu diễn thôi. Vũ khí là phải thực dụng, không cần phải khảm vàng khảm bạc vào làm gì.”

Mặt mày hắn vốn nghiêm túc, lúc phê bình người khác thì càng nghiêm túc hơn.

Ngay cả Thẩm Khoát và Hàn Tông Duyên cũng đều sợ hắn, huống chi là Ngu Ninh Sơ. Nàng cúi đầu, ngượng đến mức không dám dùng cây thương này nữa.

“Đại ca mà nói tiếp thì biểu muội sẽ khóc thật đấy.” Tống Trì đột nhiên nói đùa.

Thẩm Trác nhìn về phía Ngu Ninh Sơ thấy trên hàng mi dài có nước mắt đang chực rơi. Chỉ là nàng đang cố kìm nén không khóc lên thôi.

Tống Tương cũng nhịn không được lẩm bẩm: “Đại ca hung dữ với muội ấy như vậy làm gì, Đại bá phụ nói chuyện với bọn muội rất nhẹ nhàng mà.”

Nói xong, nàng đỡ Ngu Ninh Sơ sang bên cạnh rồi nhẹ nhàng an ủi nàng.

Ngu Ninh Sơ không biết cảm giác hiện giờ của nàng thế nào nữa. Nàng hận Tống Trì nhiều chuyện làm hại nàng mất mặt trước mọi người. Nhưng nàng cũng biết Tống Trì nói quả thật không sai, nó có thể giúp nàng tránh được một số phiền toái về sau.

“Đúng rồi A Vu, vì sao muội lại đột nhiên đổi sang dùng cây thương này vậy?” Tống Tương nhỏ giọng hỏi.

Ngu Ninh Sơ chỉ có thể mân mân khóe miệng, tay thì sờ sờ cây thương nói: “Muội thấy cây thương này đẹp hơn mới đổi sang dùng nó. Biểu tỷ không thấy nó đẹp sao?”

Bình thường, nàng rất hiếm khi lộ ra bộ dáng ngây thơ vô tội như vậy. Tống Tương vội vàng đáp lại: “Tỷ cũng thấy nó rất đẹp. Lát nữa trở về, tỷ cũng sẽ đổi một cây thương khác đẹp hơn.”

Tuy rằng, Thẩm Trác và Tống Trì đứng ở cách xa hai nàng một chút nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy động tác dùng tay lau nước mắt của Ngu Ninh Sơ.

Tống Trì biết nàng đang thật sự ủy khuất cái gì nên hắn chỉ rũ mắt, bàn tay cầm lấy ngọc bội bên hông chơi đùa.

Thẩm Trác thì đang ngẫm lại xem vừa rồi hắn có phải quá nghiêm khắc nên mới làm cho biểu muội bị dọa khóc.

Đến khi Ngu Ninh Sơ và Tống Tương một lần nữa đi tới thì Thẩm Trác lại không dám nhìn Ngu Ninh Sơ. Khi hắn chỉ dạy thương pháp cho hai người thì thanh âm cũng thấp hơn ba phần, lời nói càng ngày càng ít.



Sau khi khóc một hồi thì Ngu Ninh Sơ lại cảm thấy phiền não trong lòng đã tiêu tán đi rất nhiều, nàng cũng chuyên tâm hơn trong việc học.

Sau khi cả hai nàng đã ghi nhớ kỹ động tác của chiêu thức mới, Thẩm Trác lại an ủi nàng vài câu: “Không phải đại ca nói thương của muội không tốt. Chỉ là vừa rồi đại ca có chút mất bình tĩnh nên mới như thế. Muội đừng để trong lòng nhé.”

Ngu Ninh Sơ khách khí nói: “Đại biểu ca lo lắng nhiều rồi. Nghiêm sư xuất cao đồ, muội còn phải cảm tạ Đại biểu ca đã dụng tâm dạy dỗ bọn muội nữa kìa.”

Thẩm Trác thấy nàng thật sự không có ý trách hắn nên hắn mới an tâm cùng Tống Trì rời khỏi võ trường.

“Có phải đại ca chưa từng dỗ dành tiểu cô nương không?”

Trên đường đi, Tống Trì cười trêu chọc Thẩm Trác.

Thẩm Trác nghĩ đến “lời khen ngợi” của An Vương đối với Tống Trì nên hỏi ngược lại hắn: “Đệ đã từng dỗ dành tiểu cô nương nào rồi sao?”

Tống Trì: “Đương nhiên là đệ có rồi. Từ nhỏ A Tương đã biết làm nũng với đệ rồi. Lần nào cãi nhau với muội ấy, bất kể ai đúng ai sai thì lần nào đệ cũng là người đi dỗ dành muội ấy trước.”

Thẩm Trác thầm nghĩ, thì ra Tống Trì dỗ dành muội muội của hắn.

“Đúng rồi. Ngày Minh Y lại mặt đại ca có nghe An Vương nói chuyện về đệ. Có phải đệ và hắn thường xuyên tranh luận mấy chuyện phong nguyệt?” Thẩm Trác lại nói tiếp: “Đại ca thấy đệ ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, cũng chưa từng thấy đệ trêu hoa ghẹo nguyệt thì làm thế nào mà đệ lại biết đến cả những chuyện này?”

Tống Trì cười nói: “Quả thật là đệ chưa từng trải qua nhưng trong sách có nói rất nhiều nha. Hay là đệ tặng đại ca hai cuốn về tự nghiên cứu nhé?”

Thẩm Trác theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng hắn lại hoài nghi Tống Trì đang có bí mật xấu hổ nào đó nên chỉ cầm vài cuốn sách để nịnh nọt hắn cho qua chuyện. Vì thế, hắn liền nói: “Được, vậy chiều nay lúc nào rảnh thì đệ cho người mang đến cho ta.”

Tống Trì lại nói: “Sao lại phải đợi đến buổi chiều làm gì. Đại ca đi theo đệ đến Mặc Hương Đường một chuyến là được, chỉ cách nơi này vài bước chân thôi mà.”

Thẩm Trác không có lý do cự tuyệt nên đành thay đổi phương hướng cùng Tống Trì đi Mặc Hương Đường.

Hắn đã thật lâu không tới Mặc Hương Đường, trong trí nhớ của hắn thì lần gần nhất hắn đến đây chính là lúc còn thiếu niên. Lúc đó, mọi người đang cùng nhau luyện võ thì Tống Trì bị thương nên hắn mới cõng Tống Trì trở về đây.

Hắn và Tống Trì không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào nhưng tình cảm lại không khác gì những người biểu đệ khác.

Khoảnh khắc bước vào thư phòng của Tống Trì, Thẩm Trác lại bắt đầu tự trách mình. Hắn không nên vì lời nói của An Vương mà hoài nghi Tống Trì. Mấy biểu đệ tính tình bất đồng nhưng Tống Trì là am hiểu giao tiếp, hắn có thể nói chuyện vui vẻ với bất cứ ai.

Không còn nghi ngờ, Thẩm Trác cũng không còn hứng thú với bộ sưu tập sách của Tống Trì nữa. Hắn nhìn thấy Tống Trì đi sâu vào trong mấy dãy tủ sách phía trong liền lên tiếng: “Nếu sách khó tìm quá thì thôi. Đệ không cần tìm nữa đâu.”

Lúc này, Tống Trì đang đứng trước một giá sách, một bên hắn với tay lấy một chồng sách ở tầng cao nhất, một bên cười nói với Thẩm Trác: “Nó ở ngay đây rồi. Hiếm khi đại ca nghĩ thông suốt nên đại ca nhất định phải xem một chút đi, tránh cho sau này thành thân rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.”

Thẩm Trác nhìn ra ngoài cửa sổ, càng hối hận vì đã đến đây.

Tống Trì cầm hai quyển sách đi tới. Thẩm Trác nhìn bìa sách bên ngoài thấy rõ là hai cuốn binh pháp

“Hai quyển này, một quyển chuyên giảng một số thuật phòng the, một quyển tập hợp các chuyện phong nguyệt được ghi lại của các danh kỹ từ xưa đến nay. Đại ca cứ từ từ mà nghiên cứu, không cần gấp gáp trả lại đệ đâu.”

Mi tâm Thẩm Trác cau lại, hắn nhìn hai cuốn sách bị Tống Trì đặt trên bàn hỏi: “Đệ lấy cuốn sách này ở đâu ra?”

Sắc mặt Tống Trì bình thản nói: “Đệ lấy nó trong Tàng Thư Các của Hoàng Cung. Trong đó cái gì cũng có, mấy cái này chất đống trong đó không có ai xem. Đệ hiểu ý tứ của đại ca, trước tiên phải có âm dương hòa hợp thì cuộc sống phu thê mới vẹn tròn. Trong chuyện này thì chỉ cần người tình ta nguyện thì chẳng có chuyện gì đáng xấu hổ cả.”

Thẩm Trác: …

“Đại ca cứ ở đây xem đi, đệ ra ngoài trước.”

 

------oOo------