Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 130: 130: Phiên Ngoại Về Phò Mã




Hoàn toàn văn

Cả người Từ Giản rất nóng nhưng Công Chúa lại như một ngọn lửa bao trùm lấy hắn làm hắn mất đi năng lực suy nghĩ chỉ có thể làm theo bản năng để hoàn thành lễ chu công.

Trong nháy mắt, Từ Giản cảm thấy mình như biến thành kiếm tiên dưới ngòi bút của mình, tay cầm thần ký bay thẳng lên vào quỳnh lâu ngọc điện trong tiên giới.

Ngay sau đó, thần khí đột nhiên mất kiểm soát, linh khí ào ạt tuôn ra nhưng hắn lại không mấy hài lòng, đặc biệt là Công Chúa còn chứng kiến màn bộc phát ngắn ngủi của hắn.

Từ Giản nằm trên người Công Chúa xấu hổ muốn độn thổ ngay tại chỗ.

Tống Tương thần sắc phức tạp nhìn hỉ trướng trên đỉnh đầu.

Lúc này, nàng lại nghĩ đến hai tên đại lừa đảo là Thẩm Minh Lam và Ngu Ninh Sơ. Lúc họ trả lời câu hỏi của nàng về đêm động phòng đều bày ra bộ dáng ngại ngùng thì ra tất cả chỉ là để lừa gạt nàng.

Hai người họ là những kẻ đại lừa đảo và những cuốn thoại bản kia cũng là đại lừa đảo.

Chỉ có Từ Giản là một người thành thật, hắn chưa bao giờ viết về những chuyện đó, trong sách của hắn chỉ viết về tình bạn, tình yêu trong sáng.

Sau khi suy nghĩ tường tận, Tống Tương lại cảm thấy Từ Giản rất tốt. Nàng thích tài hoa của hắn, thích sự ngốc nghếch của hắn chứ không phải chỉ vì muốn cá nước thân mật với hắn nên mới gả cho hắn.

Trấn tĩnh lại, Tống Tương nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Giản nói: “Chàng bảo nha hoàn chuẩn bị nước đi.”

Từ Giản yên lặng di chuyển xuống, không dám nhìn về phía Công Chúa.

Nước trong phòng tắm đã chuẩn bị xong, Tống Tương cũng khoác giá y nhìn Từ Giản đang đứng cung kính bên cạnh nói: “Ta tắm trước, sau đó lại đến chàng.”

Từ Giản: “Được.”

Tống Tương đi vào phòng tắm. Lúc tắm rửa, nàng không kìm lòng được lại nhớ tới một số hình ảnh. Tuy rằng, lúc sau không được tốt lắm nhưng lúc đầu quả thật cảm giác cũng không tệ lắm.

Nàng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi bảo Từ Giản đi vào. Chờ đến khi Từ Giản quay lại thì nàng đã nằm sẵn trên giường.

Từ Giản bước lên cứng ngắc nằm xuống giường.

Tống Tương vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ chút nào nên đưa lưng về phía hắn nói chuyện phiếm một chút: “Chàng vẫn chưa nói cho ta biết chàng viết sách gì?”

Từ Giản rất khẩn trương nuốt ngụm nước nhuận hầu rồi mới trả lời: “Đó đều là một số tục thư nói ra sợ làm ô uế lỗ tai Công Chúa.”

Tống Tương hậm hực nghĩ người này cũng có lúc không thành thật, nàng lại tiếp tục hỏi: “Ta từng xem một ít sách ở chỗ Nhị biểu ca viết về những hành động trái với lễ giáo của nam và nữ, chàng có từng viết về cái đó chưa?”

Từ Giản nói: “Chưa từng.”

Tống Tương: “Vậy chàng viết cái gì? Nói một ít cho ta nghe đi.”

Từ Giản không muốn nói, hắn mà nói ra rất dễ lộ chuyện hắn là Vong Trần. Nếu Công Chúa biết hắn là Vong Trần chỉ sợ nàng sẽ thất vọng.

“Ta muốn nghe, chàng nói cho ta biết đi.” Tống Tương quay lại ôm lấy cánh tay Từ Giãn, người cũng dựa vào hắn nũng nịu nói.

Cả người Từ Giản cứng đờ, chỗ trống trên giường thật sự rất nhỏ, hắn muốn tránh đi cũng không có chỗ nào để tránh.

Những lời thỏ thẻ mềm mại của Công Chúa làm Từ Giản không cách nào từ chối được nàng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tạm thời bịa ra một câu chuyện kể cho nàng nghe.

Dù sao hắn cũng là “Vong Trần tiên sinh”, tùy tiện biên soạn một câu chuyện cũng làm cho Tống Tương nghe say sưa, kèm theo tiếng thì thầm trong trẻo cơn buồn ngủ của Tống Tương nhanh chóng kéo đến, nàng thiếp đi bên cạnh Phò Mã lúc nào không hay.

Từ Giản nghiêng đầu nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đang ngủ.

Thật ra, hắn vẫn chưa dám chân chính đánh giá Công Chúa. Mỗi lần gặp mặt, hắn đều bị vẻ đẹp của Công Chúa chấn nhiếp đến mức không dám mạo phạm.

Bây giờ, công chúa đã trở thành vợ của mình và nằm bên cạnh.

Nương theo ánh nến nhu hòa, Từ Giản cơ hồ nhìn Công Chúa của mình không chớp mắt. Cho đến khi cổ bắt đầu đau, Từ Giản mới khôi phục tư thế ngửa mặt, khóe môi lặng lẽ nhếch lên, trong lòng bị một loại thỏa mãn ngọt ngào lấp đầy.

Ngọt ngào không bao lâu, bụng hắn đột nhiên kêu lên, Từ Giản còn chưa kịp phản ứng, Tống Tương đã bị thanh âm kia kinh động mi mắt giật giật.

Từ Giản cố gắng che bụng lại nhưng vô dụng bụng hắn lại kêu hai tiếng khán nghị.

Tống Tương hoàn toàn tỉnh giấc, kinh ngạc một lát mới hỏi Từ Giản: “Có phải chàng đói bụng không?”



Từ Giản không thể phủ nhận.

Tống Tương nhìn bộ dạng giống như phạm một sai lầm ghê gớm lắm của hắn mà thở dài lắc lắc chuông bên gối.

San hô ngáp ngắn ngáp dài đi vào.

Tống Tương nói: “Phò Mã đói bụng, ngươi xem phòng bếp có cái gì có thể ăn thì hâm nóng lên rồi đưa tới đây.”

San hô vội vàng ra ngoài chuẩn bị.

Từ Giản mặc trung y ngồi dậy, rũ mắt nói với Tống Tương: “Công Chúa ngủ tiếp đi, ta ra ngoài chờ là được.”

Tống Tương dụi dụi mắt rồi chợt nhớ gì đó lại hỏi: “Câu chuyện vừa rồi chàng nói đến đâu rồi? Chàng ăn xong rồi kể tiếp chuyện đó cho ta nghe đi.”

Từ Giản hoảng loạn đáp bừa.

Hắn nghĩ chờ hắn ăn cơm xong có lẽ Công Chúa đã ngủ lại lần nữa rồi.

Nhưng mà chờ hắn ăn hai chén cơm đầy và uống một chén canh sau đó tỉ mỉ súc miệng đi vào nội thất liền thấy Công Chúa còn đang tựa vào đầu giường, hai tay chơi đùa mấy sợi tóc, có vẻ tâm tình nàng cũng không tệ lắm.

“Chàng ăn no chưa?” Nhìn thấy hắn, Tống Tương mang theo một tia mập mờ hỏi.

Từ Giản đỏ mặt nói: “Sớm biết Công Chúa đang chờ thì ta đã vào sớm hơn rồi.”

Tống Tương: “Chàng gấp cái gì, ăn no bụng mới là chuyện quan trọng, nếu không dù ta ngủ thiếp đi cũng sẽ bị chàng đánh thức lần nữa.”

Mặt Từ Giản càng đỏ hơn.

“Đừng lề mề nữa, chàng nhanh lại đây kể tiếp đi.” Tống Tương hưng trí mười phần nói.

Từ Giản đành phải nằm lên giường, vừa định kể chuyện thì Công Chúa lại dán lên như lúc trước.

Có thể là do ăn no nên đầu óc hắn liền có khí lực suy nghĩ lung tung, Từ Giản không thể chuyên tâm vào kể chuyện xưa cho Công Chúa nghe nữa.

“Sao trên người chàng lại nóng như vậy?”

Đã hết tháng ba, thời tiết không lạnh không nóng nhưng Tống Tương lại cảm thấy mình đang ôm một cái lò sưởi siêu cấp, nóng đến nỗi nàng muốn cũng không ôm được nữa.

Nàng muốn rời đi nhưng Từ Giản đột nhiên nắm chặt tay nàng, hô hấp cũng càng lúc càng nặng.

Tống Tương mơ hồ đoán được cái gì, nàng tránh tay hắn ra đưa xuống dưới như muốn xác minh chuyện gì đó.

Từ Giản lại nắm lấy tay nàng.

Tống Tương vừa xấu hổ vừa giận, mãi một lúc sau thấy hắn vẫn bất động nàng mới giận dỗi nói: “Rốt cuộc chàng muốn thế nào?”

Từ Giản không nói lời nào, ánh mắt nhìn trộm nàng.

Tống Tương bối rối lấy mu bàn tay che tầm mắt hắn ngập ngừng nói: “Chàng, chàng nhanh lên đi.”

Từ Giản một chút cũng không muốn nhanh, hắn muốn cho Công Chúa biết hắn có thể làm một Phò Mã tốt.

Hôm sau, sau khi kính trà cho trưởng bối Từ gia, hai tân phu thê lại trở về viện của bọn họ.

Sau khi về phòng, Từ Giản không biết Công Chúa thích gì nên chỉ có thể ngồi im lặng. Tống Tương thấy vậy liền chủ động đề nghị: “Ta muốn đến thư phòng của chàng xem một chút. Có được không?”

Từ Giản nghĩ đến những bản thảo của mình, theo bản năng làm động tác lau mồ hôi: “Công Chúa chờ một chút, ta qua đó thu dọn trước đã, bên đó đang rất loạn.”

Tống Tương rất thích thưởng thức bộ dạng ngốc nghếch của hắn nên đồng ý.

Từ Giản cơ hồ là chạy trối chết đến thư phòng, hành động như gió cuốn mây bay che giấu tất cả chứng cứ có thể chứng minh hắn là Vong Trần xong mới cho mời Công Chúa đến.

Thư phòng không lớn nhưng có rất nhiều sách, từng dãy giá sách đều được lấp đầy. Tống Tương đi dạo tới lui cho đến hàng cuối cùng mới thất vọng nói: “Sao lại không nhìn thấy sách của chàng đâu? Sách có thể bán nhiều bạc vậy chắc có không ít cuốn đâu nhỉ?”

Từ Giản giải thích: “Sách của mình, biết nội dung của nó là gì rồi thì cần gì phải cất giữ làm gì nữa. Ta đã bán hết rồi.”

Tống Tương hừ nói: “Có phải chàng sợ ta nhìn thấy nên cố ý giấu hết rồi đúng không?”

Từ Giản nuốt nước miếng lắc đầu.



Tống Tương lại bật cười: “Chàng khẩn trương như vậy làm gì. Ta thích nhất là Vong Trần tiên sinh. Cho dù, chàng viết tốt đến cỡ nào thì ta cũng sẽ thấy không bằng Vong Trần tiên sinh, còn nếu chàng viết không tốt thì đó là chuyện bình thường, ta cũng sẽ không thất vọng.”

Từ Giản nhìn thấy một loại ánh sáng trong mắt của Công Chúa, ánh sáng đó chỉ xuất hiện khi nàng nhắc đến Vong Trần tiên sinh mới có. Ánh sáng đó làm Từ Giản cảm thấy tự hào, tự hào vì chính mình có thể làm cho Công Chúa ngưỡng mộ nhưng ánh sáng đó cũng làm cho Từ Giản không hiểu sao lại có chút chua xót, giống như Vong Trần tiên sinh chỉ là một nam nhân khác chứ không phải hắn.

“Nếu ta viết một quyển sách có thể hơn Vong Trần thì Công Chúa sẽ như thế nào?” Từ Giản lấy hết dũng khí hỏi.

Tống Tương trong lòng khẽ động, cười nói: “”Chàng thật sự có thể vượt qua Vong Trần, vậy ta sẽ thích chàng nhất.”

Từ đó, Từ Giản lại bắt tay vào chuẩn bị ra sách mới. Từ sau khi chuyển đến Phủ Công Chúa, hầu như có rất ít người đến quấy rầy nên rất thích hợp cho hắn viết sách.

Nhưng mà Tống Tương thỉnh thoảng sẽ chạy đến thư phòng của hắn đánh lén.

Vì đề phòng Công Chúa, lúc Từ Giản rời khỏi thư phòng sẽ khóa thư phòng lại. Chìa khoá hắn mang theo bên người, nếu như lúc hắn đang viết sách mà Công Chúa lại tới thì hắn sẽ cố gắng khuyên Công Chúa ra ngoài, nếu không được thì sẽ động thủ đẩy Công Chúa ra khỏi cửa, đẩy Công Chúa ra sau giá sách hoặc ấn nàng lên bàn.

“Từ Giản, lá gan của chàng càng ngày càng lớn!”

“Vậy, Công Chúa hiện tại rời đi thì ta sẽ buông Công Chúa ra.”

“Ta sẽ không đi, chàng có thể làm gì ta?”

Nàng muốn xem một Phò Mã như chàng có dám bắt nạt Công Chúa không?

Sự thật chứng minh, có đôi khi lá gan của Phò Mã cũng rất lớn, hơn nữa dưới sự dung túng của Công Chúa, gan hắn càng ngày càng to.

Một năm sau khi Từ Giản cưới Công Chúa, hắn lấy tên “Tử Kim Tiêu” để ra một bộ sách mới.

Sách mới ra của hắn làm rúng động các đại thư quán trong Kinh Thành một thời gian dài, thanh danh vượt xa Vong Trần tiên sinh đã thật lâu không có tái xuất sách mới.

Lúc này, Từ Giản mới dẫn Tống Tương đi dạo thư xưởng.

Tống Tương mua một bộ sách của hắn, ngồi ở trong xe ngựa bắt đầu đọc, vừa đọc là quên ăn quên ngủ cũng không cho phép Từ Giản đến quấy rầy nàng.

Thẳng đến khi đọc xong một bộ sách, Tống Tương mới nhàn rỗi nằm sấp trong lòng Từ Giản hỏi: “Vì sao lại đặt tên “Tử Kim Tiêu”?”

Từ Giản nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng nói: “Nàng biết Bát Tiên đúng không, Tử Kim Tiêu là pháp bảo của Hàn Tương Tử. Ta định lấy tên là Hàn Tương Tử nhưng lại sợ mọi người liên tưởng đến nàng nên mới lấy tên đó.”

Hàn Tương Tử, công tử hàm “Tương”.

Tống Tương cũng có lúc bị Từ Giản làm đỏ mặt.

“Công Chúa cảm thấy sách của ta so với sách của Vong Trần ai hơn ai kém?” Từ Giản còn đang cố chấp vấn đề này.

Tống Tương cười nói: “Hai người đều tốt như nhau.”

Từ Giản khẽ nhíu mày: “Nhất định phải chọn một cái.” Hắn muốn trở thành người Công Chúa yêu thích nhất.

Tống Tương vẫn trả lời một cách chắn chắn: “Hai người đều tốt như nhau.”

Từ Giản có chút nóng nảy, lại không đành lòng nổi giận với Công Chúa. Hắn nhìn Công Chúa thật lâu cũng không đợi được đáp án thật lòng của Công Chú. Từ Giản cũng chịu dời tầm mắt, mi mắt rũ xuống, môi mỏng mím lại, không biết là đang tức giận với ai.

Tống Tương nở nụ cười, tiến đến bên tai hắn nói: “Đồ ngốc, trước khi ta gả cho chàng, ta đã biết chàng là Vong Trần rồi.”

Từ Giản quay ngoắt sang nhìn nàng.

Tống Tương đắc ý nói: “Chàng cũng không xem ca ca ta là ai, huynh ấy không điều tra rõ gốc gác của chàng thì liệu huynh ấy có để ta gả cho chàng không?”

Từ Giản đầu tiên là cao hứng, thì ra hắn vẫn luôn là người Công Chúa thích nhất. Nhưng một lúc sau, tâm tình của hắn lại trở nên vô cùng phức tạp nắm tay Công Chúa hỏi: “Nếu như, ta không phải Vong Trần mà chỉ là một công tử Từ Gia không có tiền đồ, Công Chúa còn có thể gả cho ta không?” Liệu nàng có còn thích hắn không?

Tống Tương chăm chú nhìn ánh mắt hắn cười nói: “Trước khi gặp chàng, ta chỉ thích sách của Vong Trần tiên sinh chứ không hề hứng thú nào với hắn. Sau khi gặp chàng, ta liền nghĩ, Vong Trần tiên sinh này rất đáng yêu, đối với ta rất tốt, nguyện ý lấy bạc của mình xây tiểu lâu cho ta thưởng nguyệt cho nên khi ta biết hắn muốn đi gặp người khác ta liền tức giận. Sau đó lại biết hắn vì ta mà tự làm tổn thương chính mình cũng không đi gặp người khác ta lại thấy cao hứng.”

“Chàng nói xem, đến cùng là ta thích Vong Trần tiên sinh hay thích Từ gia Tứ công tử?”

Cổ họng Từ Giản lăn qua lăn qua, hắn giống như biết đáp án nhưng cũng không phải rất chắc chắn.

Tống Tương liền vặn lỗ tai hắn: “Đồ ngốc, đương nhiên là chàng!”

Từ Giản liền nở nụ cười, ôm Công Chúa đè xuống hôn lên.

-Hoàn-