Vì Đoan Vương được tấn phong Thái Tử nên cả nhà bọn họ đều chuyển đến Đông Cung.
Tân Thái Tử Tống Trì công sự bận rộn, đi sớm về khuya nên việc chuyển nhà toàn bộ đều giao cho Ngu Ninh Sơ.
Thật ra, bọn họ không cần chuyển gì nhiều. Trong Đông Cung đã có sẵn bàn ghế, tủ giường và các loại đồ sứ mới và tinh xảo hơn nhiều so với đồ của bọn họ ở Đoan Vương Phủ. Một nhà ba người chỉ cần mang theo tất cả tài sản vào ở là được.
Ngu Ninh Sơ đứng một bên nhìn bọn nha hoàn thu thập y phục của Tống Trì xong lại đến thư phòng của Tống Trì. Thư phòng là địa phương mà bọn nha hoàn không thể đi vào, chỉ có tâm phúc của Tống Trì là A Mặc và A Cẩn tự mình thu dọn thư từ của Tống Trì bỏ vào rương. Ngu Ninh Sơ chỉ ngồi một bên nhìn bọn họ bận tới bận lui.
Nàng gả cho Tống Trì hơn một năm nhưng chưa từng đến thư phòng của Tống Trì nên nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ.
A Mặc lấy từ ngăn kéo một con tiểu long bằng sứ nhỏ tròn trịa mập mạp. Con vật này được đựng riêng trong một ngăn kéo nên A Mặc nghĩ nghĩ rồi chuẩn bị tìm một cái hộp để đóng gói tiểu long sứ này vào rồi mới bỏ vào rương.
Hắn nhìn ngó xung quanh xem có cái hộp nào thích hợp, vừa xoay người liền để Ngu Ninh Sơ thấy được đồ vật trong tay hắn.
Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt nàng, Ngu Ninh Sơ theo bản năng nói với A Mặc: “Đó là cái gì, mang đến đây cho ta xem.”
A Mặc lập tức rũ mắt đi tới, hai tay dâng lên tiểu long sứ vừa nhìn đã biết không đáng giá mấy đồng lại được Vương Gia đặc biệt sưu tầm cho nàng xem.
Chính vì kết cấu đồ sứ cũng không quý giá nên Ngu Ninh Sơ mới xác định đây chắc chắn là con tiểu long sứ năm đó nàng nhìn trúng ở một quầy hàng nào đó ở Kinh Thành. Nó với tiểu long sứ này của Tống Trì giống như khuôn đúc.
Nhưng tiểu long sứ này không phải nên ở chỗ Tống Tương, sao nó lại ở chỗ Tống Trì nhỉ?
Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc nhưng ánh mắt Ngu Ninh Sơ nhìn tiểu long sứ lại vô cùng ôn nhu, khóe môi cong lên lộ ra vài phần ngọt ngào.
Ánh nắng dịu dàng của mùa xuân chiếu qua ô cửa sổ, Vương Phi xinh đẹp ngồi trong vầng sáng nhu hòa nở nụ cười khiến A Mặc và A Cẩn đều sửng sốt.
“Cái này ta giữ, các ngươi tiếp tục thu dọn tiếp đi.” Sau khi ngắm nghía đủ, Ngu Ninh Sơ bá đạo giữ luôn tiểu long sứ kia.
Vương Phi muốn đồ của Vương Gia làm gì có ai dám phản đối đây?
Vương Phi cầm tinh con rồng, A Cẩn nghĩ một chút liền đoán được lai lịch của tiểu long sứ kia chắc chắn liên quan đến Vương Phi, bằng không sao nó đáng giá để Vương gia trân trọng được chứ?
A Mặc trong lúc vô tình lại dâng được đồ quý khiến Vương Phi vui vẻ. A Cẩn suy nghĩ một chút liền trực tiếp mang một ngăn kéo thật dài đến nói với Ngu Ninh Sơ: “Vương Phi xem cái này đi. Đây là tranh Vương Gia vẽ con mèo của Vương Gia trước kia, bức nào cũng đẹp hết.”
A Cẩn đem ngăn kéo đặt lên bàn bên cạnh Ngu Ninh Sơ rồi lại tiếp tục bận rộn.
Ngu Ninh Sơ phát hiện trong ngăn kéo có một xấp giấy vẽ thật dày, trên mỗi bức vẽ đều được phủ lên một lớp vải mỏng.
Nàng tháo lớp vải mỏng kia ra liền thấy một con mèo đang ngồi trong kiệu hoa.
Con mèo này và con mèo Tống Trì nuôi rất giống nhau nhưng làm gì có mèo nhà ai lại ngồi trong kiệu hoa?
Ngu Ninh Sơ lại nhìn ngày tháng được ghi lại dưới góc bức tranh chính là ngày trước khi nàng xuất giá.
Tim Ngu Ninh Sơ đập lên thình thịch, nàng cầm từng bức vẽ lên nhìn. Tổng cộng có hơn một trăm bức vẽ, mỗi một bức đều vẽ một con mèo, mèo đang ngồi trên thuyền, mèo ngồi trên xe ngựa, mèo đang ăn vải thiều, mèo đang ăn thịt, mèo đang đu dây hoặc là mèo đang ngắm mẫu đơn… Mỗi một bức vẽ đều có thể làm cho Ngu Ninh Sơ nghĩ đến chuyện nàng đã từng làm, nơi nàng từng đi qua.
Nàng cứ xem và xem, đến cuối cùng chỉ còn lại một bức vẽ cuối cùng.
Bức tranh này là chỗ thác nước ở Thẩm gia. Con mèo trong tranh đang ngồi xổm ở chỗ Ngu Ninh Sơ từng trốn, cũng là nơi nàng vô tình bắt gặp Tống Trì đang vẽ tranh trên tảng đá xanh phía trên thác nước.
Thì ra từ lúc đó, nàng đã trở thành một con mèo trong lòng Tống Trì sao?
A Cẩn lặng lẽ nhìn Vương Phi liền thấy Vương Phi nhà hắn cũng ngồi nhìn ngăn kéo đựng tranh vẽ mèo nở nụ cười ngọt ngào.
A Cẩn đắc ý nhìn về phía A Mặc.
A Mặc còn đang vùi đầu sửa sang lại cái rương căn bản không phát hiện A Cẩn đã làm cái gì.
Chạng vạng, Tống Trì trở về. Sau khi trêu chọc nữ nhi và ăn tối xong hắn mới đi vào nội thất để nghỉ ngơi. Vừa mới vào hắn đã thấy trên bàn trang điểm của Ngu Ninh Sơ đặt tiểu long sứ quen thuộc kia.
Lại nhìn Ngu Ninh Sơ, tiểu Vương phi đang giả vờ chải đầu yên lặng quan sát hắn trong gương.
Tống Trì cười cười, cái gì cũng không nói giống như việc này tuyệt đối không cần giải thích.
Sau khi hai người rửa chân xong, bọn nha hoàn đều lui ra ngoài. Ngu Ninh Sơ thấy Tống Trì còn muốn giả bộ ngủ, nàng liền ngồi dậy nửa đè lên người hắn thẩm vấn: “Vì sao con tiểu long kia lại ở chỗ huynh?”
Tống Trì: “A Tương chê nó vừa xấu vừa nặng, trên đường về muội ấy đã ném nó cho ta.”
Ngu Ninh Sơ: “Vậy sao huynh không vứt nó đi? Huynh không chê nó xấu à?”
Tống Trì: “Dù sao cũng là đồ ta bắt được, trời cho sao thì chịu vậy.”
Ngu Ninh Sơ chần chờ nói: “Huynh bắt được nó thực sự là chuyện ngoài ý muốn sao?”
Tống Trì nhéo nhéo khóe môi nàng: “Không phải ngoài ý muốn. Là ta phát hiện có một vị biểu muội Ngu gia thích nó nên ta nghĩ nếu ta đưa nó cho muội ấy thì biểu muội Ngu gia sẽ có cái nhìn khác về ta.”
Trong lòng Ngu Ninh Sơ liền nổi lên từng cái bong bóng ngọt ngào, từng cái từng cái bay lên không ngừng.
Hai người thay đổi tư thế, Ngu Ninh Sơ nằm trước mặt ghé vào trong ngực Tống Trì.
“Về sau thì sao, vị biểu muội Ngu gia kia có lĩnh tình của huynh hay không?” Nàng điểm điểm vào cằm hắn cố tình hỏi.
Tống Trì khẽ thở dài: “Chưa từng. Biểu muội Ngu gia lúc nào cũng lạnh lùng làm cho ta ngày nhớ đêm mong đến ngủ không được.”
Ngón tay Ngu Ninh Sơ dịch đến yết hầu của hắn, đảo quanh chỗ đó nói: “Đó nhất định là bởi vì lúc nào huynh cũng phi lễ với muội ấy nên muội ấy mới không muốn gặp huynh đó.”
Tống Trì ôm thắt lưng nàng, giọng nói bắt đầu mang theo một tia khàn khàn: “Không muốn gặp thì sao, không phải cuối cùng vẫn rơi vào tay ta sao.”
Vào ngày hoàng đạo đầu tháng Tư, đại điển sắc phong Tống Trì làm Thái Tử được tổ chức, Ngu Ninh Sơ cũng được phong Thái Tử Phi.
Thân phận cao quý kết hợp với việc ở lại trong cung nên Ngu Ninh Sơ không tiện ra ngoài như trước. May mắn có Tống Tương thường xuyên vào cung trò chuyện với nàng. Hơn nữa, Tiểu Quận Chúa càng lớn càng hoạt bát đáng yêu nên nàng cũng không thấy tịch mịch.
Tiểu Quận Chúa tựa như một chồi non nhỏ hấp thu ánh mặt trời và những con mưa mà từ từ lớn lên. Lúc trước, nàng chỉ mới biết bò mà nay đã biết vịn tường đứng lên đi qua đi lại, từ lúc chỉ biết nói i a nay đã biết gọi “nương”, “phụ thân” từng chữ rõ ràng.
Nhưng Chiêu Nguyên Đế thì hoàn toàn ngược lại, cả người ngày càng tiều tuỵ.
Không lâu sau khi Trịnh Hoàng Hậu qua đời, Chiêu Nguyên Đế liền đổ bệnh. Ngự y khuyên hắn nên giảm bớt công việc để nghỉ ngơi nhưng hắn không chịu nghe, vẫn bận rộn như trước. Chỉ là lúc hắn phê duyệt tấu chương sẽ gọi Tống Trì đến hỗ trợ. Đôi khi hắn sẽ đưa cho Tống Trì một bảng tấu chương để Tống Trì đưa ra ý kiến của mình, có đôi khi hắn sẽ cố ý phạm sai lầm để xem Tống Trì có thể phát hiện ra hay không.
Tống Trì là một thiếu niên tuổi trẻ tài cao nhưng hắn vẫn còn quá trẻ nên Chiêu Nguyên Đế khó tránh khỏi có chút lo lắng.
May mắn thay, Tống Trì không bao giờ làm hắn thất vọng.
Thỉnh thoảng, Tống Trì sẽ ôm nữ nhi đến ăn cơm cùng Chiêu Nguyên Đế. Chiêu Nguyên Đế có bận rộn đến đâu nhưng chỉ cần nhìn thấy Tiểu Quận Chúa đều sẽ dành thời gian chơi đùa cùng Tiểu Quận Chúa như một gia gia bình thường chơi đùa cùng tiểu bối. Khi Tiểu Quận Chúa chơi đủ rồi phải đi thì Chiêu Nguyên Đế lại ngồi đó ngẩn người một lát rồi mới tiếp tục làm việc.
Nhi tử của Khang Vương còn quá nhỏ, lại sống bên ngoài cung nên Tiểu Quận Chúa trở thành hài tử được Chiêu Nguyên Đế sủng ái nhất.
Ngày mười hai tháng Bảy, Tiểu Quận Chúa Minh Châu tròn một tuổi. Chiêu Nguyên Đế cũng đến tham gia lễ chọn đồ vật của nàng.
Trên bàn bày sẵn một đống đồ vật đầy màu sắc, Tiểu Quận Chúa được đặt trên bàn, nàng đi qua đi lại, bò tới bò lui một hồi cuối cùng lại chọn một hộp son phấn. Sau khi nàng chọn xong vẫn còn ngồi đó suy nghĩ làm sao để mở hộp son phấn ra chơi. Tống Tương ở một bên thấy vậy bèn tiến lên giúp nàng. Sau khi mở ra, Tiểu Quận Chúa dùng ngón tay mập mạp của mình móc ra một ít son phấn bôi lên mặt nàng.
Trưởng công chúa Tống thị cười nói: “Ôi, Minh Châu của chúng ta còn nhỏ như vậy đã biết đẹp rồi, sau này trưởng thành khẳng định nàng sẽ ngày càng xinh đẹp hơn.”
Tiểu Quận Chúa rất thích nghe người khác khen nàng đẹp, miệng cười đến đôi mắt cũng cong lên.
Chiêu Nguyên Đế chắp tay đứng ở một bên nhìn nữ oa nhi bị mọi người vây quanh, không biết nghĩ thế nào lại nhớ đến một người khác.
Hắn cũng từng gửi cho nàng một hộp son phấn. Nàng cũng mở ra, lấy một ít bôi lên mu bàn tay thấy hài lòng liền cầm đi, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo.
Chiêu Nguyên Đế đột nhiên ho khụ khụ rồi dẫn Viên Công Công rời đi trước.
Sáng hôm sau, Chiêu Nguyên Đế không thể đứng dậy, bệnh đến như núi đổ.
Chiêu Nguyên Đế để Tống Trì chủ trì chuyện triều chính. Hắn làm Hoàng Đế đã gần ba năm nhưng đến lúc này mới chịu nghỉ ngơi.
Chiêu Nguyên Đế đã nghỉ ngơi và uống thuốc nhưng cả người vẫn không có sức sống, giống như một cái cây bị hư tổn từ trên trong, cho dù tưới bao nhiêu nước cũng không giúp ích được gì.
Đến Trung Thu, Chiêu Nguyên Đế còn có thể ngồi xe lăn cùng các tiểu bối ăn một bữa cơm đoàn viên nhưng đến Trùng Dương, Chiêu Nguyên Đế đã không đủ sức ngồi dậy được nữa.
Ngày hôm đó, tinh thần Chiêu Nguyên Đế đột nhiên vô cùng tỉnh táo, hắn bảo Viên Công Công cho gọi cả nhà Thái Tử và ba nhà Khang Vương, Tống Tương, Tống Thấm vào cung.
Tống Thấm là người hắn triệu kiến đầu tiên.
Tống Thấm lạnh lùng đi đến quỳ gối trước mặt Chiêu Nguyên Đế.
Lúc Phụ Hoàng nói Mẫu Hậu hại chết Đoan Thái Phi, Tống Thấm không tin. Nàng cho rằng Phụ Hoàng hồ đồ rơi vào bẫy do Tống Trì bày ra. Cho đến khi Khang Vương tìm đến nàng chứng minh chuyện đó đúng là do Mẫu Hậu làm thì Tống Thấm mới tin. Lúc đó, nàng mới hiểu được vì sao Phụ Hoàng luôn đối xử tốt với huynh muội Tống Trì như vậy.
Nhưng Tống Thấm vẫn không thể tha thứ cho chuyện Phụ Hoàng bỏ mặc nàng và ca ca. Thà rằng đừng sinh bọn họ chứ sinh mà không dưỡng, không cho bọn họ địa vị và đãi ngộ xứng đáng thì người như vậy sao xứng là phụ thân của nàng?
Chiêu Nguyên Đế nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nữ nhi cười khổ nói: “Phụ Hoàng xin lỗi các con. Ta cũng không cầu các con tha thứ nhưng con còn trẻ, Phụ Hoàng sẽ dặn dò Nhị ca con để hắn tìm cho con một phu quân tốt. Phụ Hoàng hy vọng con sẽ gặp được một Phò Mã thật lòng thích con, hắn và con sẽ cùng nhau sống an ổn cả đời.”
Mãi cho đến khi Chiêu Nguyên Đế bảo nàng lui ra, Tống Thấm cũng không đáp lại hắn nửa chữ.
Người mà Chiêu Nguyên Đế triệu kiến tiếp theo là Tống Tương, Từ Giản.
Tống Tương đang có thai, Chiêu Nguyên Đế không để cho nàng quỳ. Hắn cũng không nói nhiều mà chỉ dặn dò Từ Giản chăm sóc Tống Tương thật tốt.
Tiếp đến, Chiêu Nguyên Đế gặp một nhà ba người Khang Vương. Sau đó, hắn lại gặp riêng Khang Vương dặn dò: “Đại ca con là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần các con nhận mệnh, sau này đừng làm chuyện hồ đồ thì hắn sẽ không bạc đãi các con.”
Khang Vương dập đầu nói: “Phụ Hoàng yên tâm, nhi thần biết nên làm như thế nào.”
Chiêu Nguyên Đế rất muốn hỏi nhi tử có oán hận mình hay không nhưng bây giờ hỏi thì có ý nghĩa gì nên hắn không hỏi.
Tiếp theo, Chiêu Nguyên Đế gặp mặt Tống Trì.
Tinh thần Chiêu Nguyên Đế đã có chút mệt mỏi, bảo Tống Trì đỡ hắn nằm xuống nghỉ ngơi một lát rồi mới nói với Tống Trì: “Tử Uyên, giang sơn này giao cho ngươi Trẫm rất yên tâm. Trẫm chỉ hy vọng ngươi nể mặt bá phụ đã thật sự hối hận mà đối xử tử tế với A Triệt và A Thấm, nhất là A Thấm, nàng không hiểu chuyện lắm, nếu nàng phạm sai lầm thì ngươi…”
Tống Trì tiếp lời hắn: “Bá phụ. A Thấm là cốt nhục của ngài, là đường muội của con. Cho dù, nàng phạm phải sai lầm thế nào thì con cũng sẽ bảo hộ nàng cả đời phú quý, Nhị đệ cũng sẽ như thế.”
Hắn cũng không nói đến chuyện sẽ trách phạt hai người họ, cho dù có trách phạt thì hắn cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Chiêu Nguyên Đế gật đầu mỉm cười: “Con gọi hai mẫu nữ họ vào đây đi, con cũng đi cùng hai người họ luôn.”
Tống Trì đã đoán được người hắn nói là ai. Bên ngoài đều là tiểu bối và hoàng tôn hoàng nữ nhưng chỉ có Ngu Ninh Sơ và nữ nhi của hắn là chưa tiến vào.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài một lát sau đó ôm nữ nhi và dẫn Ngu Ninh Sơ đến trước long tháp Đế Vương.
Từ khoảnh khắc Ngu Ninh Sơ xuất hiện, ánh mắt Chiêu Nguyên Đế liền rơi xuống mặt nàng.
Hắn lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của nàng, cho đến khi nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cho đến khi đôi mắt mờ dần rồi chìm hẳn vào trong bóng tối.
Chính ngày này, Chiêu Nguyên Đế tại vị chỉ được ba năm đã qua đời vì bệnh. Thái Tử Tống Trì phụng thiên thừa vận kế vị xưng Đế.
------oOo------