Tô Anh biết mình đã nói những lời ngu ngốc, nên cũng mặc kệ chiếc giường lộn xộn, để tùy ý Lục Xung xử lý tốt.
Nàng co chân mềm mại bước lên ghế, vòng tay qua bắp chân, chống cằm lên đầu gối, rũ mắt nhìn tiểu Nại Nại đang ngủ ngon lành.
May mắn Tô Anh không đánh thức con bé, thật ra cho đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, ngũ quan của tiểu Nại Nại trông giống nàng hơn, nhưng không hiểu sao trong biểu cảm của đứa nhỏ luôn có bóng dáng của Lục Xung.
Tô Anh cong môi liếc nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Xung.
Lục Xung đứng ở trước giường, liếm môi, đệm giường thật sự bị bọn họ làm cho rối tung rối mù, ngay cả hắn nhìn thấy mắt cũng không khỏi tối sầm lại.
Hắn nhanh chóng rút ga trải giường, đến chỗ chậu nước, nhùng nước rồi vò lui vò lại hai lần.
Dùng nước để làm sách đôi chút, gần như không thể nhìn thấy dấu vết, tuy là giấu đầu lòi đuôi nhưng cũng không thể đem đốt đi được.
Sau khi làm tất cả những điều này, hắn gọi người đến thu dọn.
Lục Xung ôm Tô Anh đi tắm rửa sạch sẽ, lúc nãy chỉ lau qua vài lần, thân thể vẫn còn nhớp nháp.
Mặt Tô Anh chôn vào vai hắn, không dám nhìn vào ánh mắt của đám người hầu và cung nữ kia.
Hai người hiện tại không còn cố kỵ gì nữa, ở trong phòng tắm lại nhịn không được làm loạn một chút rồi mới về phòng.
Trong phòng đã được dọn sạch sẽ lại lần nữa, ma ma trông coi tiểu Nại Nại thấy bọn họ trở về cũng yên lặng rời khỏi phòng.
Nằm trên chiếc giường khô ráo mềm mại, Tô Anh thu mình vào trong vòng tay của Lục Xung, nàng cảm thấy thật thoải mái khi được hắn ôm chặt lấy.
Đôi môi mỏng của Lục Xung cọ vào trán cô: “Ngủ đi, ngày mai hẳn phải thu dọn đồ đạc.”
Mấy ngày nữa, Lục Xung muốn mang Tô Anh đến đại doanh Tây Bắc, sau đó đi đến kinh thành.
Nhịp tim Tô Anh đập nhanh hơn, nàng có chút thấp thỏm, có chút sợ hãi, nhưng cùng với đó cũng có rất nhiều chờ mong.
Lục Xung thấp giọng nói: “Anh Anh……”
Nàng bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Thiếp sẽ không bỏ trốn nữa đâu.”
Bên trong màn đêm, cánh môi Lục Xung đang căng chặt dần được thả lỏng, cười rộ lên, hắn ôm nàng càng chặt hơn nữa.
*
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, Tô Anh ôm Nại Nại ngồi ở dưới bóng cây, nhìn mọi người thu thập hành lý đâu ra đấy.
Châu Châu ngồi một bên, cầm thỏ con bằng bông trêu đùa tiểu Nại Nại.
Đôi mắt tiểu Nại Nại mở to tròn xoe dõi theo thanh âm cùng nguồn sáng, miệng nhỏ hồng hồng cười toe toét.
Ngốc ngốc ngọt ngọt, Tô Anh cũng cười theo.
Lục Xung đứng ở phía sau, một bên nhìn các nàng, một bên nghe vệ y báo cáo.
Mãi cho đến âm thanh vệ y biến mất, hắn mới chậm rãi nói: “Tạm thời không cần.”
Tô Anh như nhận thấy được, quay đầu nhìn Lục Xung.
Lục Xung vẫy tay với nàng.
Tô Anh đặt tiểu Nại Nại trên giường, để Trân nương cùng Châu Châu trông coi, xách làn váy đi qua.
Tô Anh đi rất nhanh, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận nhìn Lục Xung, đôi mắt tròn xoe ngây thơ giống như tiểu Nại Nại.
Lục Xung cười một tiếng, cầm tay nàng, đặt vào lòng bàn tay xoa bóp.
“Làm sao vậy?” Tô Anh nhìn thần sắc hắn, đột nhiên khẩn trương.
“Anh Anh, nàng có muốn gặp Quan Tụng Nghi không?” Lục Xung hỏi.
Quan Tụng Nghi?
Tô Anh lập tức không có phản ứng lại, còn tưởng Quan Tụng Nghi là ai, vừa mới chuẩn bị hỏi, sắc mặt liền cứng đờ.
Lục Xung dựa lưng vào lan can cửa sổ, kéo nàng đứng ở trước hắn, xoa xoa gò má nàng: “Nếu nàng không muốn thấy bà ấy, ta sẽ cho người mời đi, sẽ không để bà ấy xuất hiện ở trước mặt nàng nữa.”
Tô Anh không đáp lại, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Bà ấy đến tìm thiếp sao?”
Lục Xung quan sát biểu cảm của nàng; “Bà ấy liên tục chờ ở bên ngoài cũng được ba bốn ngày rồi, bị vệ y phát hiện.”
Hắn trấn tĩnh nói cho nàng tình hình của Quan Tụng Nghi cho nàng, không có thúc giục, chỉ yên lặng chờ nàng.
Tô Anh có chút bối rối, ngón tay bất an không ngừng cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Tay Lục Xung nắm chặt lấy đầu ngón tay nàng: “Chậc! Ban ngày ban mặt, nàng muốn làm cái gì hả?”
Tô Anh bị hắn trêu chọc, đỏ mặt giật giật cánh môi: “Thiếp không có.”
Lục Xung cúi người, chạm trán vào trán của nàng nhẹ nhàng cọ cọ, không tiếng động trấn an nàng.
Cũng không cần nhiều lời, để nàng tự mình quyết định, còn hắn chỉ cần đứng ở phía sau ủng hộ nàng,
Nàng muốn gặp Quan Tụng Nghi, hắn sẽ cho người đưa bà ta đến, còn nếu không muốn, thì hắn cũng có thể khiến bà ta biến mất.
*
Quan Tụng Nghi ngồi trong xe ngựa, cách một con phố, nhìn chằm chằm tiểu viện đang bận rộn nhất trong ngõ nhỏ, nhìn người bên trong không ngừng đi tới đi lui bê cái rương nâng ra cửa, đặt trên xe ngựa ở đầu ngõ.
“Phu nhân.” Diệp ma ma từ bên ngoài tiến vào, đóng cửa thùng xe lại, gọi một tiếng.
Quan Tụng Nghi nắm chặt cửa sổ mộc lan, nhìn về phía nàng.
Diệp ma ma lắc đầu: “Hỏi không được, những người này nhìn không giống như là người hầu bình thường, miệng kín mít.”
Ánh mắt Quan Tụng Nghi hiện lên thất vọng.
Quay đầu một lần nữa nhìn chằm chằm đám người, chờ mong nhìn thấy bóng dáng nào đó.
Quan Tụng Nghi biết nàng vừa sinh được một nữ nhi.
Tháng trước bà từ Tây Bình phủ trở về, liền nghe nói này ngõ nhỏ có gia đình mới có người sanh con, nên liền mở từ thiện, phát trứng cùng cháo cho cả thành.
Đếm đếm ngày, nàng hẳn là đã ở cữ xong, nhưng Quan Tụng Nghi ngày ngày tới đây, vẫn không thấy nàng ra cửa.
Hôm nay thì trông có vẻ là nàng chuyển nhà.
Quan Tụng Nghi vừa gấp lại vừa hoảng, đó là nữ nhi nàng!
Nhưng bà lại không biết gì về nữ nhi của mình, nàng được gả cho nhai? Phu quân nàng là người phương nào? Thân thể nàng đã hồi phục tốt hay chưa? Hài tử thế nào? Ngoan hay không ngoan……
Ánh mắt Quan Tụng Nghi chứa đầy đau khổ.
Diệp ma ma an tĩnh ngồi ở một bên, chờ khi cảm xúc nàng khá hơn một chút, mới hỏi: “Phu nhân, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Quan Tụng Nghi vô lực lắc đầu.
“Chúng ta cứ chờ vậy……”
Bà chưa nói hết câu, thì một hắc y nhân đi tới.
Quan Tụng Nghi yên lặng, lo lắng đi theo người nọ tiến vào trong ngõ nhỏ.
Nhóm người này không phải là kiểu người sẽ ở trong con hẻm nhỏ hẹp này, Quan Tụng Nghi theo bản năng mà suy đoán Anh Anh gả cho nam nhân có thân phận ra sao.
Nàng ở Tây Bình phủ hỏi thăm tình huống nhưng nhìn chung cũng không có tin tức gì về việc nàng gả cho ai.
Tô Thiệu Tuyên ném nàng ở núi Nhạn Hàng mặc kệ không quan tâm.
Nam nhân này là người mà Anh Anh tự tìm sao?
Lòng Quan Tụng Nghi nặng trĩu, thấy chiếc nôi trong viện, bước chân bà hơi ngưng lại, thất thần một lúc, không biết nàng lớn lên có giống bà không.
Quan Tụng Nghi đau đớn thu hồi ánh mắt, trong lòng chợt thấy chua xót.
Mãi cho đến hắc y nhân mở cánh cửa ra, để bà vào, bà mới phát hiện thân thể mình đã cứng đờ.
“Anh Anh……” Quan Tụng Nghi nhìn thấy Tô Anh ngồi ở phía trước, thì thầm hô một tiếng.
“ Người ngồi đi.” Tô Anh tránh đi ánh mắt của bà, chỉ vào một bên ghế, nhẹ giọng nói.
Quan Tụng Nghi đã nhận ra sự lãnh đạm trong giọng nói của nàng, mặt khẽ biến sắc, nhắm mắt lại đi vào phòng.
Quan Tụng Nghi vốn là thương nhân hành tẩu thường thấy ở vùng biên cương, nên cũng không quá mức dễ mất bình tĩnh.
Bà ngồi ở trên ghế, nhìn Tô Anh: “Anh Anh, ta là ….”
Âm thanh của bà bỗng nhiên bị Tô Anh ngắt quãng: “Quan phu nhân, mấy năm nay người có khỏe không?”
Quan Tụng Nghi nhìn khuôn mặt nhỏ này cùng với gương mặt trong trí nhớ không khác nhau là mấy, nhưng giọng nói của nàng lại quá đỗi xa lại, cuối cùng cũng hiểu rằng mọi chuyện rốt cuộc đã khác rồi.
Bà gật đầu, thanh âm run rẩy: “Đều tốt! Đều tốt.”
Tô Anh nhận ra được, ít nhất, nhìn bề ngoài thì có vẻ cuộc sống cũng không khó khăn mấy, nghĩ lại thì Quan gia vốn là phú thương mà!
Giữa hai người quá xa lạ, Quan Tụng Nghi ngày xưa mồm miệng lanh lợi, lúc này thế nhưng cũng không biết nói cái gì.
Bà sợ nếu nói sai cái gì đó sẽ khiến Anh Anh không vui.
Tô Anh cũng không biết được bà suy nghĩ cái gì, chỉ hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Mười mấy năm nay người có từng nghĩ tới chuyện sẽ đi tìm ta?”
Bây giờ thì tỏ vẻ rất nhớ nàng, nhưng mười mấy năm qua, nàng đều ở Tây Bình, chưa từng rời đi!
Chỉ cần bà hỏi thăm một chút, là có thể biết được nàng ở nơi nào.
Chứ đâu cần đến nỗi dẫn đến tính huống khó xử như ngày hôm nay.
Trong nháy mắt, Quan Tụng Nghi như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, chật vật bất kham, âm thanh bà có chút nghẹn ngào: “Không có.”
Bà cực kỳ hận Tô Thiệu Tuyên, đến mức không muốn nghe tin tức gì của Tô gia, cho nên bà cũng không dám hỏi tin tức của nàng.
Quan Tụng Nghi nói năng lộn xộn, hoảng loạn giải thích: “Chỉ là, chỉ là ta đều có lý do, ta không biết Tô Thiệu Tuyên sẽ đuổi con ra khỏi Tô gia, nếu ta biết, tuyệt đối sẽ không để hắn làm như thế.”
Trong mọi trường hợp, đầu sỏ gây tội đều là Tô Thiệu Tuyên, là hắn vong ân phụ nghĩa, nương nhờ tiền tài Quan gia để học hành rồi thi khoa cử, nhưng thi đậu công danh xong thì lại ghét bỏ Quan Tụng Nghi xuất thân thương nhân, rồi bội tình bạc nghĩa hòa li để lấy nữ tử nhà quan.
Những chuyện này Tô Anh đều biết.
Tô Anh không còn là đứa bé và nàng cũng biết thế giới này không hề đơn giản như nàng từng nghĩ.
Cho nên nàng hiểu nỗi hận của Quan Tụng Nghi, hiểu sự khổ sở của bà, cũng biết bà không muốn nhìn thấy nữ nhi của nam nhân đã bội bác với bà.
Cho dù nữ nhi này cũng con của bà.
Tô Anh có thể hiểu rõ tất cả điều này.
Chỉ là nàng không có cách nào để tha thứ bà, Quan Tụng Nghi vô tội, vậy nàng thì có tội sao?!
“Anh Anh, ta thực xin lỗi con, ta về sau sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho con!” Quan Tụng Nghi vội vàng nói.
Tô Anh lắc đầu.
Thời điểm nàng cần câu nói này của bà đã qua rồi, lúc nàng cần sự yêu thương, quan tâm của bà, thì người lại không có, còn giờ thì đã quá trễ rồi.
Tô Anh nhìn bà thật cẩn thận như là đang nhìn chính mình: “Cảm ơn, không cần.”
Hốc mắt Quan Tụng Nghi đỏ lên.
Trái tim Tô Anh lúc này nhói lên một chút, nàng rũ mắt, nghĩ một chút rồi: “Nếu là người thật sự muốn bù đắp, vừa thì hãy tặng ta một chiếc trâm cài đi! Ta muốn chiếc đẹp nhất thành này.”
Quan Tụng Nghi rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt, đây là lời mà bà đã nói với Anh Anh trước khi rời khỏi Tô gia.
Bà nhanh chóng lau đi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Được, được, được! Ta nhất định sẽ tìm cho con.”
“Ngày mốt ta sẽ rời đi, ngày mai người có thể mang đến đây không?” Tô Anh hỏi.
Quan Tụng Nghi gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Tô Anh mới vừa dùng bữa sáng xong đã nghe được thị nữ truyền lời, nói Quan Tụng Nghi đến.
Quan Tụng Nghi cầm một chiếc hộp được điêu khắc hoa văn tinh xảo, thật cẩn thận mà đưa cho Tô Anh.
Tô Anh nhận lấy rồi mở hộp ra, bên trong nằm một trâm cài ngọc màu tím.
Trân châu màu tìm này vốn rất khó tìm được, huống gì là viên nào viên nấy đều giống nhau, hoa văn được khắc lại còn rất tinh xảo, đúng là chiếc trâm cài đẹp nhất.
Tô Anh giơ lên, cẩn thận xem một hồi, rồi buông nhẹ cánh tay, nói: “Cảm ơn.”
Quan Tụng Nghi thấp thỏm cũng chờ mong nhìn nàng: “Vây, chúng ta……”
“Chúng ta về sau cứ như mười ba năm trước đi, mạnh ai nấy sống, không ai làm phiền ai, được chứ?” Tô Anh nói.
Quan Tụng Nghi cứng đơ tại chỗ.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng trẻ con.
Là tiểu Nại Nại, Tô Anh nghiêng đầu nhìn phía sau Quan Tụng Nghi.
Lục Xung đang ôm tiểu Nại Nại đứng ở ngoài cửa.
Tô Anh đành đứng dậy bước đến, đưa tay sờ bàn tay nhỏ của Tiểu Nại Nại, nói khẽ với Lục Xung nói: “Chàng yên tâm, thiếp có thể tự mình ứng phó.”
Lục Xung vô cảm lướt nhìn qua Quan Tụng Nghi, lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
“Anh Anh, ta có thể ôm đứa nhỏ một chút không?” Quan Tụng Nghi tiến đến hai bước, nhỏ giọng nói.
Tô Anh chưa kịp lên tiếng, thì tiểu Nại Nại đã có phản ứng, con bé đột nhiên xoay người trốn trở lại vào lòng của Lục Xung, đầu tựa trên vai hắn, xoay cái đầu nhỏ với mái tóc đen nhanh về phía bọn họ.
Tô Anh khẽ vuốt lưng con bé, quay đầu lại nhìn Quan Tụng Nghi nói: “Đứa nhỏ hơi sợ người lạ.”
Thật ra, tiểu Nại Nại rất thích cười, cũng không sợ người lạ, cả ngày vui tươi hớn hở, khiến ai nấy đều thích, được thị nữ ma ma bế cũng không khóc nháo.
Từ khi nhìn ra cái tính cách này của tiểu Nại Nại, Lục Xung liền sầu muốn chết.
Quan Tụng Nghi tuyệt vọng thu hồi ánh mắt, xấu hổ gật gật đầu, lúng túng đứng đó, không dám đòi hỏi.
Bà chỉ liếc mắt một cái, là có thể thấy tiểu Nại Nại lớn lên sẽ rất giống Anh Anh, con bé vốn rất giống Anh Anh khi còn nhỏ.
Lúc ấy Anh Anh rất thích dính bà, mười lăm phút không thấy bà, thì đã khóc đến nỗi long trời lở đất.
Bà chỉ có thể vừa bế nàng, vừa lo toan công việc.
Quan Tụng Nghi cố kìm nước mắt, mà nhìn nữ nhi của bà, cùng ngoại tôn nữ đang ở trong lòng Lục Xung.
Bàn tay to lớn của Lục Xung đỡ đầu tiểu Nại Nại, bé con bé trở về phòng.
Tô Anh nhìn theo hướng bọn họ rời đi, xoay người nhìn Quan Tụng Nghi, thanh âm mềm nhẹ: “Sau này, người cũng tự chăm sóc mình cho tốt, ta không tiện tiễn người rời đi được rồi.”
Quan Tụng Nghi biết mẹ con bà sẽ như vậy cả đời này.
Tô Anh đã từng nhìn bà rời đi một lần rồi, nhưng tâm trạng bây giờ so với lần đó hoàn toàn khác nhau.
Tô Anh ôm hộp trâm về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, lấy ra một chiếc trâm cài.
Cái này giống y đúc với chiếc Quan Tụng Nghi tặng nàng.
Cây trâm này là Lục Xung tặng nàng tháng trước, mỗi lần hắn tắng gì cũng đưa một đống đồ, Tô Anh không có cách nào nhớ được hết tất cả mọi thứ.
Chỉ là cảm thấy quen mắt, trở về tìm lại, nàng quả nhiên có một cây.
Nàng chỉ cần có một cây thôi, nhiều hơn nàng cũng không cài thêm được, Tô Anh lấy cái trâm Lục Xung tặng búi lên tóc.
Sau đó cất chiếc trâm của Tụng Nghi vào hộp nhỏ, rồi lại cất chiếc hộp ở đáy rương, hít sâu một hơi, rồi nàng sai Vệ Thập Lục niêm phong rương lại rồi chất lên xe ngựa.
Làm xong hết thảy, Tô Anh nhìn về qua cửa sổ thấy Lục Xung đang nằm dựa trên chiếc ghế tựa ở bên ngoài còn tiểu Nại Nại thì nằm trên lòng ngực hắn phun mưa.
Lục Xung cầm khăn, lau nước miếng cho con bé, mặ dù mày hắn nhíu lại, nhưng động tác thì rất ôn nhu.
Mắt Tô Anh cong lên, miệng mỉm cười.
Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, giờ đây nàng đã có một cái gia đình mới rồi.
______________________________________
Ta muốn trở thành nam nhân luôn đứng ở sau giúp nàng.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”