Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 11




Tô Anh không trang điểm quá nhiều nhưng khuôn mặt vẫn thu hút với vẻ thanh tú, đầy đặn. 

Đôi môi nàng như cánh hoa khẽ nở, đôi mắt long lanh tuyệt đẹp như bầu trời đêm hè đầy sao, mà hắn như là một vầng trăng sáng được bao quanh bởi các vì sao đó.

Trái tim Lục Xung đột nhiên co rút, không dám nhìn thằng vào hai mắt nàng, lúng túng nhìn sang chỗ khác, chỉ kịp thấy được mồ hôi chậm rãi trượt xuống vầng trán mịn màng.

Tay Lục Xung nhanh hơn não, chưa kịp suy nghĩ gì thì đầu ngón tay của hắn đã chạm nhẹ vào đuôi lông mày mảnh của nàng.

Khuôn mặt nóng bừng cùng mồ hôi ướt đẫm của Tô Anh khiến tim Kục Xung như ngừng đập.

Đường phố và đám đông tấp nập, ồn ào xung quanh cũng dường như bất động, trong khoảnh khắc đó, dưới ánh mặt trời chói chang chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tô Anh sững sờ, không biết phải làm sao, cái đầu nhỏ bất động, nàng chỉ dám đảo mắt, nhìn ngón tay hắn, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Hử?”

Lục Xung chợt bừng tỉnh, buông tay xuống, hít một hơi thật sâu, hơi thở hắn còn gấp gáp hơn cả Tô Anh.

Như không biết phải làm sao, lúc nãy tay hắn như bị điện giật mà rụt về, giọng nói tắc nghẽn trong cổ họng, chỉ biết nhìn chằm chằm Tô Anh.

Tô Anh chớp mắt, tay cầm bánh hạt dẻ đưa lên trước mặt Lục Xung: “Huynh ăn đi!”

Nàng vụng về lấy lòng hắn.

Mọi thứ trong người Lục Xung như được hồi sinh.

Bên kia đường vang đến tiếng quát mắng của gia nhân Phúc Thịnh Trai: “Mẻ bánh này hết rồi, đợi mẻ tiếp theo đi!”

Giọng hắn vang lên khiến mọi người bất mãn, tiếng ồn ào trong tiệm như muốn xé toang bầu trời.

Lục Xung nhướng mày, liếm đôi môi có chút khô, cúi đầu cười khúc khích, cầm túi giấy trong tay Tô Anh, lấy bánh hạt dẻ.

Ngón tay xé chiếc bánh ra làm đôi rồi từ từ đưa lên miệng cắn một miếng, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Anh nhìn hắn với vẻ mặt háo hức.

Đôi mắt Tô Anh cong lên, nóng lòng hỏi hắn: “Thế nào? Ăn ngon không? Có ngọt quá không?”

Mẹ nó, đúng là rất ngọt!

Lục Xung nuốt mấy miếng bánh ở miệng xuống, xé một miếng nhỏ nhét vào miệng Tô Anh, động tác có chút mạnh mẽ: “Nhanh, nhanh, nhanh, ăn nhanh đi kẻo nguội.”

Tô Anh bất ngờ, nhai miếng bánh hạt dẻ, lúng túng lấy tay che miệng, tròn mắt ngây người nhìn Lục Xung.

Lục Xung: “Nhai từ từ thôi, kẻo nghẹn!”

Bánh hạt dẻ không ngon như nàng nghĩ, nhưng Tô Anh lúc này vui vẻ hơn bao giờ hết.

Hai người họ ra khỏi con hẻm, cẩn thận quan xung quanh, bước chân bọn họ nhẹ nhàng mà chậm rãi.

Cầm cây hồ lô trên tay, Lục Xung cúi đầu hỏi Tô Anh đang gặm cây kẹo đường: “Đưa nàng đi ăn thịt nhé, chịu không?”

Tô Anh còn chưa kịp đồng ý thì đã bị Lục Xung kéo đi đến khu phố tập trung các quán ăn.

“Chu Huyền Diễm, huynh đi chậm lại một tí!” Tô Anh theo đà chạy theo hắn. 

__    



Tại Nguyệt Hương Lâu

Ngay khi Tống Bác Văn bước vào, thì đã bị Tống nương kéo lại.

Tống nương mỉm cười, đẩy hắn về chỗ ngồi: “Bắc Văn, chúng ta ngồi đây này!”

Tống Bác Văn chắp tay thi lễ Tô Thiệu Tuyên và Hứa Thục Tuệ đang ngồi ở đối diện: “Con chào cữu cữu, con chào mợ.”

Tô Thiệu Tuyên là người Tây Bình, nay đã hơn bốn mươi, nhưng vẫn giữ được khí chất thư sinh nho nhã, ông gật đầu: “Ngồi đi!”

Hứa Thục Tuệ cũng cười nói: “Đều là người một nhà, đứa nhỏ này cũng khách sáo quá rồi, con ngồi đi! Cũng là Miên Nhi không hiểu chuyện, cứ một mực đòi ăn bánh hạt dẻ cho bằng được, chỉ biết gây phiền phức cho biểu ca ngươi thôi.”

Hứa Thục Tuệ bất mãn nhìn tiểu cô nương ngồi bên cạnh.

Những lời trách mắng đó cũng không che dấu được sự yêu thương chiều chuộng trong anh mắt.

Mặc dù bị mẫu thân quở trách nhưng Tô Miên vẫn không bực bội, chỉ lắc lắc cánh tay: “Là biểu ca thương con nên mới vậy mà!”

Tống nương nghe xong liền nheo mắt cười, đáp: “Miên Nhi nói đúng. Bác Văn nó yêu thương Miên Nhi nên đâu để bụng mấy chuyện đó.”

Mẹ Tông đẩy đẩy cánh tay Tống Bắc Văn.

Tống Bác Văn liền đưa túi giấy trên tay cho Tô Miên.

Tô Miên mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn, biểu ca.”

Khuôn mặt trắng nõn của Tống Bác Văn ửng hồng lên, ngượng ngùng lắc đầu.

Hứa Thục Tuệ thấy thế chỉ cười cười, không nói gì.

“Ta đói rồi!” Tô Tống ngồi bên cạnh Tô Thiệu Tuyên, vỗ bàn hét lên.

Tiếng hắn vang liến, khiến mọi người xung quanh không khỏi giật mình.

Hứa Thục Tuệ liếc nhìn đôi mày cau có của phu quân, rồi nhìn Tô Tống, vội vàng dỗ dành hắn vài câu, để gia nhân Nguyệt Hương Lâu bày thức ăn lên bàn.

Đợi gia nhân lui ra hết, Tô Thiệu Tuyên lớn giọng quát: “Còn ra thể thống gì nữa!”

Tô Thiệu Tuyên vốn là quan văn, bình thường ông đều tự vỗ ngực bảo mình là một người văn nhã, luôn khó chịu với hành vi thô lỗ của người khác.

Hứa Thục Tuệ gắp một miếng đưa lên miệng, rồi chậm rãi cầm khăn lụa lau khóe miệng: “Lão gia, người đừng nóng giận, Tống Nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, khi nào vào kinh thành, chúng ta gửi nó cho phụ thân ta dạy dỗ, ắt sẽ nên người.”

Hứa Thục Tuệ xuất thân từ hầu phủ ở kinh thành, phụ thân bà là tam lão gia của Hầu phủ Vĩnh Thành, hiện giữ chức Thái Bộc Tự trong triều.

Tô Thiệu Tuyên ho nhẹ: “Tuy là ta bận xã giao bên ngoài cũng phải chịu trách nhiệm giáo dưỡng con cái, cũng không thể đẩy việc này cho mỗi nàng lo được, phu nhân ở nhà thường xuyên chịu khó quản nghiêm chúng nó một chút, cũng không nên vừa lên kinh thành đã phải làm phiền nhạc phụ.”

“Chuyện này thì phiền gì chứ? Phụ thân vốn luôn yêu thương thiếp, thì người đương nhiên cũng sẽ yêu thương Tống Nhi. Trước khi thời gian nhậm chức của lão gia kết thúc, phụ thân đã viết thư bảo chúng ta sớm thu xếp hành lý, chuyển kinh thành sinh sống. Người chính là lo lắng cho chúng ta như vậy đó! ”Hứa Thục Tuệ cười nhạt nói.

Nghe phu nhân bảo nhạc phụ ở xa trông mong bọn họ, sắc mặt Tô Thiệu Tuyên dần khá hơn.

Tống nương ngồi một bên chớp chớp mắt nói: “Cũng nhờ nhà phụ thân đại tẩu có uy danh, nên ca ca ta cũng được thơm lây, có cơ hội chuyển lên kinh thành sinh sống!” 



Vẻ mặt Tô Thiệu Tuyên tuy không hiện rõ, nhưng ngón tay cầm ly rượu đang nắm chặt lại.

“Đương nhiên! Có phụ thân ta ở đó, chẳng lẽ người lại không chiếu cố cho đứa con rể duy nhất của mình!”

Nói xong, Hứa Thục Tuệ lại liếc mắt nhìn Tống nương: “Tỷ, tỷ cũng đừng lo, đến lúc đó ta sẽ nhờ phụ thân đưa Bác Văn đi theo học tập cùng. Đến lúc đó, tỷ chỉ việc ở nhà đợi Bác Văn mang công danh trở về!”

Tống nương nghe thấy trong lòng vui mừng khôn xiết, mấy chục năm nay lấy lòng đúng là không uổng công vô ích.

“Con nghe nói kinh thành phồn hoa thịnh vượng hơn thành Tây Bình của chúng tôi nhiều. Mẫu thân, người kể con nghe chuyển ở đó đi …” Tô Miên làm nũng với Hứa Thục Tuệ.

Nhất thời không khí trong gian phòng dần hòa thuận vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ mọi người, Tống Bác Văn đột nhiên nghĩ đến Tô Anh, mọi người chuyển đi hết, vậy còn nàng thì sao!

“Đứa nhỏ này, ngồi sững người ra làm gì thế? Mau rót rượu cho mợ và biểu muội của ngươi đi!” Tống nướng nháy mắt với hắn.

Tống Bác Văn khẽ nhíu mày, bóp chặt bình rượu mà mẫu thân đưa cho hắn, dưới sự thúc giục của bà, hắn đứng dậy rót rượu cho Tô Miên.

__

Mặt trời đã khuất, màn đêm dần buông xuống.

Tô Anh và Lục Xung đã về đến núi Nhạn Hàng trước khi trời tối hẳn.

Hai người đều ăn no căng bụng rồi mới quay về. Bọn họ ngồi trố mắt nhìn đống hồ lô trên bàn mà nuốt nước miếng.

Tô Anh nhẹ giọng nói: “Nếu hôm nay không ăn hết, ngày mai sẽ hỏng mất.”

Lục Xung nhướng mày, dùng ngón tay gõ vào trán nàng, uy hiếp: “Đừng bắt ta ăn nữa. Những thứ này đều là mua cho nàng! ”

Tô Anh nâng tay lên che trán,“ Nhưng ta không ăn được nữa! ”

Nàng ăn không nổi, Lục Xung càng nuốt không trôi đóng kẹo ngọt này.

“Nhưng nếu không ăn thì lãng phí quá. Tiếc thật!” Tô Anh cảm thấy xót xa khi nghĩ đến việc những cây hồ lô này bị hỏng đi.

Nhìn biểu cảm rối rắm, tiếc nuối của nàng, Lục Xung im lặng trong chốc lát rồi nói: “Nàng mau đi ngủ đi, để đó cho ta!”

Ánh mắt Tô Anh có chút nghi ngờ, do dự, Lục Xung lớn giọng nói: “Ta sẽ ăn hết, được chưa.”

Tô Anh yên lặng buông màn xuống, vùi mình vào tấm chăn mỏng.

Cũng không thể đổ lỗi cho nàng được, giờ này nàng thực sự ăn không vào nữa!

Nửa đêm, Lục Xung đứng ngoài sân, trong tay cầm một đống hồ lô, hất hàm lạnh lùng ra lệnh: “Mau ăn đi, còn tám cây!”

Hai nam nhân mặc y phục đen, ngồi ở trên bậc đá lạnh ngắt, căm giận mà cắn xuống từng miếng một: “Vâng, chủ nhân!”

______________________________________

Tô Anh chỉ cho ta một miếng bánh hạt dẻ thôi, nhưng trong phút chốc ta đã muốn đem toàn bộ thế gian này đưa cho nàng, xin nàng nhận lấy nó!

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”