Sau này nàng nói tay ta thật lớn.
- - 《Bản chép tay: Lục Xung tự mình công lược》
Giữa mùa hè, đã qua buổi trưa, ngày qua ngày, Nhạn Hành Sơn tiếng ve kêu đinh tai nhức óc.
"Phanh phanh phanh--"
Trong núi sâu, cửa gỗ cũ kỹ theo tiếng đập lay động kịch liệt.
Tào bà bà giơ tay lau mồ hôi trên trán, tay còn lại cầm theo hộp đồ ăn, nhịn không được nói thầm vài câu oán trách.
Giữa trưa khách ở quán ăn khá nhiều, Tào bà bà làm xong việc của mình còn chưa kịp dùng bữa, lại bị chưởng quầy sai đi đưa cơm.
Mặt trời chói chang ở đỉnh đầu, đi đường núi hơn nửa canh giờ, lúc này vừa mệt vừa đói, đợi nửa ngày không thấy ai mở cửa, Tào bà bà có chút không kiên nhẫn, ngày thường chỉ cần đặt hộp đồ ăn ở trước cửa, ngày kế tiếp chỉ cần tới lấy, nhưng hôm nay bà được chưởng quầy phân phó, có việc cần phải thương lượng với người bên trong.
Bà nhìn chằm chằm vào cánh cửa vài giây, đem hộp đồ ăn đặt bên chân, lắc lắc cánh tay, một bên gõ cửa một bên mở miệng la lớn: "Tô cô nương".
Đúng lúc này, bên trong rốt cuộc có động tĩnh, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.
Chỉ nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa gỗ chậm rãi mở ra.
Cửa gỗ chỉ kéo ra ba tấc, khe cửa lộ ra đôi mắt xinh đẹp.
Tào bà bà ngừng gõ, nhìn gương mặt trước mắt với đôi mắt ưướŧ áŧ trong suốt, yết hầu nghẹn một cái, không nói lời gì khó nghe, chỉ là ngữ khí vẫn không tốt như cũ, nói: "Tô cô nương vội gì thế? Ta đợi đã nửa ngày."
Đồng tử Tô Anh hơi co lại, có chút kinh hoảng lại có chút áy náy, một bên mở cửa, một bên nhẹ giọng xinh lỗi: "Bà bà, thực xin lỗi, ta, ta......"
Hơi thở nàng dồn dập, hẳn là một đường chạy về đây.
Tô Anh sinh khá tốt, là thiếu nữ gia mang theo chút trẻ con, da mượt mà gương mặt có một đôi mắt thanh khiết thuần túy như mắt nai, tựa như chồi non giấu kín ở u lâm*, giống như tiểu linh tinh vô tình rơi vào phàm trần.
*u lâm: rừng sâu
Mái tóc dài đến eo chỉ dùng một bện dây quai chèo rũ ở phía sau, lúc này có chút tán loạn, thái dương đọng nước, sợi tóc đen lộn xộn dính vào giữa trán bóng loáng của nàng, áo ngoài xanh nhạt trên người không biết từ chỗ nào dính vết bùn đất.
Tóm lại nàng hiện tại có thể hình dung hai chữ "chật vật".
Tào bà bà là chân chạy vặt mới của quán ăn dưới chân núi Nhạn Hành, làm được nửa tháng, việc làm ăn trong quán chỉ biết đại khái, nhưng sự tình của Tô cô nương lại biết không ít.
Tô cô nương này nguyên lai là thiên kim quan gia, không biết trong nhà phạm phải chuyện gì, bị tống cổ đến ngọn núi này, sống một mình trong biệt viện, một lần ấy đã mười năm.
Tào bà bà nghe nói mấy năm trước Tô gia còn có người tới thăm, dần dần đến nay chẳng thấy một thân ảnh nào, chỉ khi nửa năm kêu người hầu tới quán ăn của bà đưa tiền thức ăn của Tô cô nương.
Trừ cái đó ra, chẳng có thêm một chút quan tâm. Bên cạnh Tô cô nương chỉ lưu lại một lão ma ma hầu hạ.
Càng đáng thương hơn là lão ma ma kia đã lớn tuổi, mấy ngày trước vừa qua đời.
Không ai chăm sóc, khó trách khiến bản thân chật vật như vậy, Tào bà bà nhớ tới cháu gái trong nhà thầm nghĩ mười năm trước Tô cô nương cũng chỉ là tiểu hài tử sáu bảy thối, có thể phạm lỗi gì.
Bà xua tay, thở dài, nhịn không được nói một câu: "Cô nương vẫn mau báo tin sớm với người nhà, đón cô nương hồi phủ, nói thế nào, không nên một thân một mình ở trong núi."
Tô Anh chớp chớp mắt, bỗng nhiên cong môi, cười tủm tỉm gật đầu: "Vâng!"
Nàng mỉm cười, không duyên không cớ làm người khác mềm lòng, Tào bà bà thở dài, cũng không biết người nhà nàng nhẫn tâm như thế nào, lại đem cô nương thủy linh linh ném lại trong núi, bà khom lưng đem hộp đồ ăn đưa cho Tô Anh: "Cô nương cầm lấy."
Tô Anh nhìn hộp đồ ăn, ngón tay rũ bên người giật giật, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy tiếng động phát ra phía sau viện, một đồ vật rơi xuống động tĩnh cực lớn.
"Ai u!" Tào bà bà cả kinh, "Bên trong làm sao vậy!"
Bà hướng phía trong viện nhìn.
Tô Anh nghĩ tới đồ vật trong hậu viện, trong lòng căng thẳng: "Có lẽ là có thứ gì đó rớt, không sao cả."
"Vậy cô nương mau vào trong nhìn xem! Ta về trước!" Tào bà bà gật gật đầu, muốn đi.
"Vâng, vâng, cảm ơn bà bà." Đôi mắt Tô Anh cong cong, nàng cười rộ lên trông rất đẹp mắt, ngữ khí chân thành, giống như đang nói chuyện vô cùng quan trọng.
Tào bà bà còn chưa bị người ta trịnh trọng nói lời cảm tạ bao giờ, mặt già đỏ lên, lầu bầu một tiếng, mạng theo một mặt cười rời đi.
Tào bà bà treo nụ cười suốt nửa đường, đi đến giữa sườn núi, mới nhớ tới lời chưởng quầy, việc quan trọng bà còn chưa nói!
Tận đến khi bóng dáng Tào bà bà khuất khỏi tầm mắt, Tô Anh mới xoay người đi.
Khép cửa, bốn phía tĩnh mịch, Tô Anh nhìn sân viện trống rỗng không một tia nhân khí, nàng chậm rãi thu lại nụ cười, cúi đầu, lộ ra đoạn cổ mảnh khảnh trắng nõn.
Trong đầu Tô Anh lộn xộn một mớ, cả người đều héo rũ, đứng ngốc chốc lát, không biết nghĩ đến cái gì, nàng ngẩng đầu nhìn về phía ánh nắng, đôi mắt đột nhiên đau nhức, tựa như giờ khắc này mới có sức sống.
Mặt trời chói chang, Tô Anh hít sâu một hơi, dụi dụi đôi mắt, giơ tay lộ ra cổ tay trái có vết hằn đỏ, nàng chậm chạp đi dọc đường đá nhỏ trong viện hướng về phòng.
Nơi này nói là biệt viện, thực chất giống một nông. trang, tiến vào tiểu viện một nửa chất đống củi, một nửa kia là rau dưa tầm thường.
Thu ma ma nói chỗ củi này nàng có thể sử dụng đến sang năm, Thu ma ma nói nàng khi đói quá, bên người không còn thúc ăn, có thể ăn chút rau dưa lót bụng, Thu ma ma còn nói....
Nàng nhớ Thu ma ma.
Tô Anh tới bây giờ cũng không muốn tin, nàng một lần nữa bị bỏ rơi.
Trái tim Tô Anh co lại, lông mi rũ xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào cánh cửa, mở ra, một chân vừa bước qua thềm, mùi máu tươi nồng nặc ấp vào mũi.
Tô Anh chưa kịp nhìn, mắt hoa lên, một lực đạo lôi nàng khiến nàng nặng nề ngã xuống phía khung cửa.
Đau quá!
Lưng đau nhức, Tô Anh không khống chế được khiến cả người phát run, nước mắt trào ra, lồng ngực như bị một núi lớn đè ép, mùi máu quẩn quanh hơi thở, nhưng không có kêu cứu.
Một bàn tay dính đầy máu bóp chặt cổ nhỏ bé yếu ớt của nàng.
"Đừng nhúc nhích, đừng kêu!" Một đạo âm thanh trầm thấp, khàn khàn vang lên bên tai Tô Anh.
Ngón tay Tô Anh theo bản năng giữ chặt đại chưởng ở cổ mình, bàn tay dính nhớp, nắng hè chói chang nhưng lưng lạnh toát.
Đôi mắt mở dần, hai mắt đẫm lệ trong mông lung, Tô Anh hoảng hốt nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ đến dị thường, nhìn chằm chằm, nàng nghe thấy nam nhân hung ác nói: "Muốn sống liền thành thật!"
Phía sau lưng giảm được cơn đau nhức, Tô Anh gian nan ho nhẹ, hô hấp hơi chậm lại, nhắm mắt, chỉ còn lại mảnh lông mi dài run rẩy.
Phòng nhỏ yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở nặng nề của nam nhân và âm thanh giọt nước rỏ xuống.
Lục Xung đem tiểu cô nương gầy yếu ép trong ngực cùng cửa gỗ, thư thế thân mật, mắt phượng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, mày kiếm khẽ buông lỏng, thầm vừa lòng, rất ngoan!
Lục Xung liếc mắt bàn tay trắng nõn ở trên mu bàn tay mình, "A" một tiếng, lực đạo buông lỏng, kéo giãn khoảng cách hai người.
Đau đớn ở miệng vết thương trên bụng tăng lên, đôi môi mỏng của Lục Xung trở nên tái nhợt, trên trán che kín mồ hôi, vừa rồi đe dọa nàng đã dùng hết chút sức lực cuối cùng này, ý thức dần tan rã, dù vậy, hắn vẫn cảm giác được một khắc khi bàn tay hắn rời khỏi, hình ảnh nơi yếu ớt kia lại khắc bào mắt hắn.
Lục Xung trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Cần cổ của Tô Anh thon dài, làn da trắng nõn dính đầy vết máu đen, lại quỷ dị gợi lên cảm xúc khó tả, bụng lại trào ra máu tươi, Lục Xung híp mắt, trước khi thần trí biến mất, giơ tay nắm lấy cổ tay nàng.
Tô Anh nhắm mắt lại, không chờ được màn hít thở không thông trong tưởng tượng, liền theo Lục Xung ngã xuống, quỳ rạp xuống đất.
Tô Anh ngơ ngác mà nhìn thẳng nam nhân vô thanh vô tức nằm trên mặt đất, đầu phát ngốc, hơi há mồm, ho khan một tiếng.
Thân thể đau đớn nhắc nhở, nàng còn sống, trong lòng hơi tiếc nuối, thở dài, nhìn chằm chằm nam nhân trong chốc lát, tâm nàng mềm xuống, nhẹ giọng mở miệng: "Ngươi, ngươi đã chết sao?"
➣Lời editor: Ngỡ rằng một chương không quá dài, ai dè dài thiệc.