Đối mặt Hàn lão thái vô cớ gây rối, Hàn lão ngũ có chút bất đắc dĩ. “Nương, ý ta không phải vậy!”
Hàn lão thái xua xua tay, vẻ mặt không vui, “Được rồi, đừng nói nhiều, ngươi nha chính là cưới tức phụ liền quên nương!”
“……”
“Còn muốn đi nấu cơm hay không, cả ngày đều ồn ào, ồn ào, đến nỗi lỗ tai ta đều sắp bị các ngươi làm điếc!” Hàn lão cha cầm tẩu thuốc bước chân ra ngoài, nhìn mấy người Hàn lão thái hừ lạnh vài tiếng.
Hàn lão thái đảo mắt không dám phản bác Hàn lão cha, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Ứng Mai cùng Phan thị liếc mắt một cái.
“Cha, ta đây liền đi nấu cơm!” Phan thị nói, tay lôi kéo Hàn Ứng Mai vào phòng bếp.
Phan thị đứng cạnh bệ bếp thuần thục xào rau, Hàn ứng mai ngồi ở bên cạnh lò, chỉnh lửa cho Phan thị.
Đôi mắt hai người đều có chút hồng hồng.
“Nương……” Hàn Ứng Mai giọng có chút ngắt quảng gọi một câu.
“Nương biết ngươi chịu khổ, đều là nương không có bản lĩnh, không thể sinh được đứa con trai cho Hàn gia. Mai nhi ngoan, đừng giận nãi ngươi.”
“Nương, ta không sao, ta chỉ cảm thấy ngươi uỷ khuất, nãi nói ngươi như vậy, ngươi……” Hàn Ứng Mai lời nói đến bên miệng, có chút nức nở.
Phan thị dừng lại động tác trên tay một chút, thở dài, nói: “Đừng nói nữa, nếu để nãi ngươi nghe được thì không tốt!”
Hàn Ứng Mai gật gật đầu.
Nhìn mẫu thân nhà mình khuôn mặt khô gầy tiều tụy, nàng trong lòng phi thường không dễ chịu.
Trong đầu lại vang lên câu nói kia của Hàn Ứng Tuyết, phân gia.
Hàn Ứng Mai thở dài, liền tính nàng nguyện ý phân gia, chỉ sợ là cha mẹ mình cũng sẽ không đồng ý đi.
……
Hàn Ứng Tuyết vác cái cuốc lên vai, trở về phía nhà mình.
Thấy Hàn Ứng Văn cùng Hàn Ứng Võ còn có Hồ Tiểu Vũ ngồi ở góc tường chơi bùn.
Hồ Tiểu Lệ cười nói: “Ta không yên tâm để Tiểu Vũ một mình ở nhà, liền đem dẫn hắn tới đauy, không nghĩ tới hắn cùng Ứng Văn, Ứng Võ bọn họ có thể chơi vui vẻ như vậy".
Hàn Ứng Tuyết cũng nhìn thấy Hồ Tiểu Vũ trên mặt tươi cười xán lạn, cùng tiểu nam hài lúc trước nhìn thấy khá bất đồng .
Hàn Ứng Tuyết gật đầu, nói: “Bọn họ tuổi không sai biệt lắm, cũng có thể cùng nhau chơi. Về sau cứ để Tiểu Vũ tới đây, cùng chơi với hai tiểu tử kia cũng tốt!”
“Được nha!”
Thấy bầu trời dần tối, Hồ Tiểu Lệ nói: “Tuyết Nhi, ta đây đi về trước, sáng mai ta lại cùng ngươi đi lên trấn!”
“Được!”
" Tiểu Vũ, về nhà thôi!” Hồ Tiểu Lệ kêu.
Hồ Tiểu Vũ đang chơi vui vẻ, nghe thấy thanh âm Hồ Tiểu Lệ gọi, có chút lưu luyến nhìn Hàn Ứng Văn cùng Hàn Ứng Võ liếc mắt một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy tới bên người Hồ Tiểu Lệ.
“Tiểu Vũ, ngày mai chúng ta cùng nhau chơi tiếp nha!” Hàn Ứng Võ nhếch miệng cười nói.
Hồ Tiểu Vũ trên mặt tươi cười hồn nhiên, gật đầu thật mạnh, lên tiếng. “Hảo!”
Ở trên đường về nhà, Hồ Tiểu Vũ kéo kéo ống tay áo Hồ Tiểu Lệ, nói: “Tỷ, ta thích chơi cùng Ứng Văn, Ứng Võ bọn họ!”
“Kia ngày mai liền lại qua đó chơi nha!” Hồ Tiểu Lệ sờ sờ đầu Hồ Tiểu Vũ.
Nhà bọn họ ở trong thôn xem như là gia đình nghèo khổ nhất, hài tử trong thôn cũng không thích bọn họ, không có ai nguyện ý chơi cùng Hồ Tiểu Vũ.
Hồ Đại Bảo ngày thường còn thường xuyên khi dễ Hồ Tiểu Vũ.
Cho nên Hồ Tiểu Lệ biết, cái đệ đệ này của mình so hài tử bình thường trầm lặng hơn nhiều, đây cũng là nguyên nhân hắn sợ người lạ.
Hiện giờ thấy Hồ Tiểu Vũ thích chơi cùng Hàn Ứng Văn, Hàn Ứng Võ, trong lòng cũng âm thầm vui mừng, ít nhất cái đệ đệ này của nàng hiện giờ đã có tiểu đồng bọn, sau này sẽ không trầm lặng như trước nữa.
Giờ phút này Hồ Tiểu Lệ cảm thấy thực hạnh phúc.
Hồ Tiểu Vũ lôi kéo tay Hồ Tiểu Lệ, thấy Hồ Tiểu Lệ đồng ý cho hắn đi ra ngoài tìm Hàn Ứng Văn, Hàn Ứng Võ bọn họ chơi, vui sướng lên tiếng. "Tỷ tỷ thật tốt!”