Mới vừa tiễn được Hàn lão thái đi, ngoài phòng lại truyền đến một trận âm thanh mắng nhiếc.
“Nha đầu Hàn gia chết tiệt kia, ngươi đi ra cho ta!”
“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay không giải quyết tốt việc này. Lão nương sẽ không bỏ qua ngươi!” Bên ngoài thanh âm rất là đanh đá.
Hàn Ứng Tuyết ra khỏi nhà, liền nhìn thấy một cái phụ nhân hơn ba mươi tuổi tay dắt theo Hồ Đại Bảo đi tới.
Mộc thị, mẫu thân Hồ Đại Bảo nhìn thấy Hàn Ứng Tuyết từ trong nhà đi ra, chống eo, khí thế càng tăng lên.
Mộc thị túm Hồ Đại Bảo hướng chỗ Hàn Ứng Tuyết đi tới, mắng: “Hàn Ứng Tuyết, ngươi nhìn xem, ngươi đem Đại Bảo nhà ta đánh thành bộ dáng gì? Hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời thuyết phục thì ta không để yên cho ngươi!”
Hàn Ứng Tuyết liếc liếc mắt một cái nhìn Hồ Đại Bảo bị đánh thành cái đầu heo, lại nhìn Mộc thị hùng hổ trước mặt.
Mộc thị ở trong thôn nổi danh là cái phụ nhân đanh đá, trong thông bình thường không ai dám trêu chọc Mộc thị.
Hiện giờ Mộc thị túm Hồ Đại Bảo một đường hùng hùng hổ hổ lại đây, lập tức khiến cho không ít người chú ý.
Hiện tại là thời điểm cơm chiền, ai đến đây trên tay cũng bưng theo chén cơm, ngồi xem náo nhiệt.
Hồ Đại Bảo hiển nhiên là đối với Hàn Ứng Tuyết có chút kiêng kị, tránh ở phía sau Mộc thị, không dám nhìn Hàn Ứng Tuyết.
“Giải thích? Giải thích cái gì?” Hàn Ứng Tuyết không nặng không nhẹ lãnh đạm hỏi.
“Ngươi đem Đại Bảo nhà ta đánh thành như vậy, ngươi nói ngươi không cần giải thích?” Mộc thị căm tức nhìn Hàn Ứng Tuyết, thuận tiện túm Hồ Đại Bảo, đem mặt Hồ Đại Bảo cùng vết thương trên người lộ ra cho Hàn Ứng Tuyết xem.
“Ha hả, vậy Đại Bảo nhà ngươi đánh Ứng Văn nhà ta, ta liền không thể đánh trả sao?”
Thật là buồn cười!
“Hàn Ứng Tuyết, ngươi đây là ỷ lớn hiếp nhỏ, Đại Bảo nhà ta bị ngươi đánh thành như vậy, ngươi cũng thật ác độc!”
“Ỷ lớn hiếp nhỏ?” Hàn Ứng Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: “Đại Bảo nhà ngươi thì không ỷ lớn hiếp nhỏ sao. Ứng Văn nhà ta so với Đại Bảo nhà ngươi còn nhỏ hơn một tuổi?”
“Ngươi…… Dù sao ta mặc kệ, hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng. Lão nương sẽ không bỏ qua!” Mộc thị nói, chuyển hướng về phía thôn dân vây xem, lôi kéo Hồ Đại Bảo xoay trước mặt bọn họ một vòng. “Các hương thân, các ngươi nhìn xem, Đại Bảo nhà ta bị nàng ta đánh thành cái dạng gì? Này còn có vương pháp hay không!”
Hồ Đại Bảo trên người thương thế đích xác không nhẹ, đặc biệt là vết thương trên miệng, nhìn nhìn đều cảm thấy rợn người.
Các thôn dân đều toái toái lải nhải nghị luận lên.
“Cháu gái này của Hàn gia xuống tay cũng thật tàn nhẫn!”
“Đúng nha, ta trước giờ còn chưa có gặp qua người nào bị đánh thảm như vậy.”
“Tuy nói Hồ Đại Bảo ngày thường nghịch ngợm một chút, cũng không cần giáo huấn hắn đến mức như vậy!”
“Chính là, nếu là xuống tay nặng thêm một chút, phỏng chừng có thể gây ra mạng người!”
“……”
“……”
Mã Thúy Hoa đứng ở rất xa nhìn thấy thôn dân vây đến nhà Hàn Ứng Tuyết xem náo nhiệt. Nghe thấy được thanh âm thôn dân đứng xung quanh nghị luận, hứng thú càng đậm.
Mã Thúy Hoa bưng bát cơm, đi tới chỗ đám người đang đứng, tò mò hỏi thăm.
“Lý gia thím, đây là có chuyện gì vậy?” Mã Thúy Hoa hỏi.
Lý gia thím tiến đến bên tai Mã Thúy Hoa nhỏ giọng nói: “Cháu gái Hàn gia đem Hồ Đại Bảo đánh , còn đánh thảm như vậy, Nương Hồ Đại Bảo qua tới đây nháo. Nhìn vết thương trên người Hồ Đại Bảo, thật đúng là rất nghiêm trọng, phỏng chừng nương Hồ Đại Bảo sẽ không bỏ qua .”
Mã Thúy Hoa nghe xong, tròng mắt tức khắc sáng lên.
Lúc này lại có trò hay để xem.
Nhìn Hàn Ứng Tuyết cùng Mộc thị giằng co, Mộc thị này nổi danh là phụ nhân đanh đá nhất trong thôn, chọc tới nàng, đừng nghỉ tới chuyện nàng để yên. Nàng cũng muốn nhìn một chút Hàn Ứng Tuyết làm thế nào ứng phó với Mộc thị, đợi lát khẳng định sẽ thua trong tay Mộc thị.
Nghĩ như vậy, Mã Thúy Hoa cũng không có tâm tư ăn đồ ăn trong chén, một lòng nhìn Hàn Ứng Tuyết cùng Mộc thị đối phó nhau.