Cảnh Tú Nông Nữ: Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng

Chương 55: Thịt Heo Kho Tàu




Xào xào trong chốc lát. Thấy màu sắc thịt thỏ thay đổi dần. Hàn Ứng Tuyết lại đổ một chén rượu vào. “Thứ lạp ——” một tiếng, mùi rượu lan toả bốn phía.

Rượu ở thời đại này, kỳ thật nồng độ cũng không cao, bất quá loại rượu này rất phù hợp để xào thịt thỏ, có thể xào ra một ít vị cay, lại không làm người ăn bị say rượu.

Trong phòng bếp tràn đầy mùi thơm của thịt và rượu, mấy cái đệ muội không khỏi duỗi dài cổ.

Hàn Ứng Tuyết đổ vào một gáo nước, kêu Hàn Ứng Văn làm lửa nhỏ lại, chậm rãi hầm.

Chờ nước trong nồi cạn một chút, lại bỏ vào đó bốn muỗng tương lớn. Cầm muôi đảo đảo một phen, thịt thỏ nhuộm màu đỏ tươi đẹp mắt.

“Tỷ, thơm quá!” Hàn Ứng Võ nhìn chằm chằm vào cái nồi, thèm nhỏ dãi.

Dùng lửa nhỏ hầm, chẳng mấy chốc, một nồi nước cũng rút đi không ít. Thịt thỏ cũng được hầm mềm nhũm.

Một nồi thịt thỏ đầy đủ hương vị ra lò.

Không đợi đến cơm chín, mấy cái đệ muội liền có chút gấp không chờ nổi muốn nếm thử. Bất quá vẫn hướng về phía Hàn Ứng Tuyết nhìn tới, trưng cầu ý kiến của nàng.

Hàn Ứng Tuyết đưa qua cho bọn hắn mỗi người một đôi đũa, ngầm đồng ý nói: “Nếm thử đi!”

Ba đôi đũa vui sướng hướng trong nồi kẹp xuống.

"Thật nóng, thật nóng!”

Hàn Ứng Võ không nhịn được lấy tay hướng về miệng quơ quơ, lại luyến tiếc đem thịt thỏ nhổ ra.



“Tỷ, cay thật, nhưng lại ăn rất ngon!” Hàn Ứng Hà ăn một ngụm, dư vị vô cùng, có chút quyến luyến hướng tới thịt thỏ trong nồi nhìn nhìn, lại tiếp tục nếm thêm mấy khối.

“Tỷ, ăn ngon ăn ngon, ăn ngon thật!” Hàn Ứng Võ trên khuôn mặt nhỏ đầy tươi cười.

Ngay cả Hàn Ứng Văn cũng phảng phất đã quên đau đớn trên người, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào mỹ vị trong miệng hắn.

“Tỷ, ta có thể hay không ăn thêm một khối?” Hàn Ứng Hà có chút ngượng ngùng hỏi.

Hàn Ứng Tuyết không khỏi cười ra tiếng tới, “Các ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn, trong nồi còn rất nhiều! Tỷ múc ra bát cho các ngươi. Sau đó tỷ lại nấu thịt kho tàu cho các ngươi ăn.”

Mấy cái hài tử nghe được có thịt kho tàu, hai mắt phát sáng.

Còn may có chút thịt thỏ dời lực chú ý của bọn họ.

Thời điểm Hàn Ứng Văn cùng Hàn Ứng Võ kẹp thịt thỏ hướng trong miệng nhét vào tay cũng không quên thả thêm chút củi vào trong lò.

Cơm đã toát ra mùi hương, kèm theo mùi hương của thịt thỏ, Hàn Ứng Tuyết cảm thấy chính mình cũng có chút đói bụng.

Sau khi Hàn Ứng Tuyết đem nồi tẩy sạch, lại bỏ vào nồi hai muỗng dầu hạt cải.

Thịt kho tàu bên trong còn có một ít thịt mỡ, cho nên cũng không cần bỏ quá nhiều dầu vào.

Chờ chảo dầu nóng lên. Hàn Ứng Tuyết đem tỏi, gừng, vỏ quế bỏ vào rồi đảo một phen. Sau đó lại đem thịt heo đã được cắt tốt đổ vào nồi.



Tiếp tục xào xào một phen. Lại đổ chút nước vào, chậm rãi nấu.

Xào đến lúc thịt gần chín, lại đổ vào nồi một ít rượu vàng, nước tương.

Lúc này thịt ba chỉ trong nồi đã ngã màu rất đẹp mắt.

Chờ nước rút đi, thả một chút muối vào. Thịt kho tàu đầy đủ hương vị cũng được ra lò.

Cổ đại nấu thịt đều rất đơn giản, đặc biệt là ở nông thôn. Cho nên nguyên liệu nấu chung với thịt cũng không có gì quý hiếm.

Thịt rất ít khi được ăn nên dù nấu kiểu gì, đại gia vẫn là cảm thấy thịt ăn rất ngon.

Thời điểm mấy cái đệ muội nhìn thấy thịt kho tàu trong bát, đôi mắt đều trừng lớn.

“Tỷ, thịt này so với nương nấu cũng đẹp hơn nhiều.” Hàn Ứng Võ gắp một khối thịt thỏ nuốt vào, liền có chút gấp không chờ nổi muốn nếm thử hương vị thịt kho tàu.

“Nếm thử hương vị thế nào, đảm bảo ăn ngon đến mức các ngươi đều muốn đem đầu lưỡi nuốt vào đi. ”

Mấy cái đệ muội thấy Hàn Ứng Tuyết nói như vậy, cũng vứt bỏ rụt rè, cầm đũa hướng đến thịt kho tàu kẹp đi.

“Ăn ngon thật, tỷ, ta trước giờ cũng chưa ăn qua thịt kho tàu ngon như vậy!” Hàn Ứng Hà vừa nói. Miệng vừa nhai nhai thịt kho tàu, lộ ra vẻ mặt thoả mãn.