Đường Thu Bạch rõ ràng cảm giác được Cảnh Thư Vân tạm dừng động tác, nàng nhìn theo ánh mắt Cảnh Thư Vân, đúng lúc dừng ở trên kẹp bút màu bạc của bút máy, bị ánh đèn chiếu vào còn có chút phản quang.
Đường Thu Bạch gần như không chút suy nghĩ, dùng một tay khác nắm lấy nắp bút máy, né tránh tầm mắt của Cảnh Thư Vân.
Cho dù Đường Thu Bạch biết, Cảnh Thư Vân đã thấy rõ dòng chữ khắc trên kẹp bút.
Chữ cái rõ ràng bị che khuất trong một cái chớp mắt, Cảnh Thư Vân hơi nhướng mày.
"Cái này, bút máy." Đường Thu Bạch cười gượng.
"Hừm?" Cảnh Thư Vân nghiêng đầu, biểu cảm trên mặt biến hóa vi diệu.
"Đẹp, em mua để sưu tầm." Trong khoảng thời gian ngắn, Đường Thu Bạch nghĩ không ra lý do nào tốt hơn.
"Vậy sao, thế thì cũng cho tôi xem thử?" Cảnh Thư Vân vẫn ung dung nhìn nàng.
"Xem đi, tay chị, buông ra là có thể thấy thân bút." Đường Thu Bạch ra vẻ nhẹ nhàng nói.
Cảnh Thư Vân gật đầu, không dời mắt, bước chân lại đột nhiên hướng tới gần Đường Thu Bạch một bước, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn.
"Chẳng qua là, hình như em nắm tay tôi còn chặt hơn."
Cảnh Thư Vân nhẹ cong môi, nâng tay ra hiệu cùng Đường Thu Bạch.
"......" Đường Thu Bạch thoáng quét mắt, cuống quít rụt tay lại, chỉ chừa lại bàn tay cầm nắp bút kia.
Tiện đà, tay Cảnh Thư Vân nắm thân bút cũng nhẹ nhàng buông ra, lộ ra thân bút màu cát vàng trong lòng bàn tay của cô.
Đường Thu Bạch thay đổi tư thế cầm bút, đặt ngang bút máy bày ở trước mắt Cảnh Thư Vân, ngoại trừ nắp bút.
"Em mua bao lâu rồi?"
Cảnh Thư Vân rút tay lại, một tay phủ trên mu bàn tay giữ nắp bút của Đường Thu Bạch, một tay cầm thân bút, dẫn dắt Đường Thu Bạch rút bút máy ra.
"Một khoảng thời gian rồi." Đường Thu Bạch mơ hồ nói.
Cảnh Thư Vân đầu tiên là nắm thân bút, cẩn thận nhìn ngòi bút màu vàng chạm khắc tinh xảo, sau đó nhìn vào hướng ống mực hình vảy ở đầu trên của ngòi bút, đôi mắt lại chậm rãi nhìn về phía thân bút cát vàng.
Sau một lúc lâu, Cảnh Thư Vân tiếp tục hỏi: "Em có sở thích sưu tầm bút máy sao?"
"Cũng không phải, chỉ là thấy khá đẹp liền mua." Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu, tránh khỏi phương hướng đối mặt với Cảnh Thư Vân, đôi mắt có một tia trốn tránh.
"Ừ, đúng là không tệ."
Cảnh Thư Vân nói, đổi sang tay phải cầm bút, dùng ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vuốt v e đầu bút, một chút lại một chút, động tác nhẹ lại chậm, như thể đang cảm nhận độ mịn của ngòi bút.
Ngòi bút máy vốn rất mảnh, chạm vào lòng bàn tay mềm mại của Cảnh Thư Vân, chỉ cần nhẹ nhàng vẽ một đường, liền có dấu vết, Đường Thu Bạch nhìn theo động tác nhẹ nhàng chậm rãi của cô, trong phút chốc thế nhưng có một loại ảo giác, giông như Cảnh Thư Vân cầm một cọng lông vũ nhẹ nhàng đảo qua trái tim nàng.
Dòng điện ngứa ngáy từ trái tim lan tràn đến tứ chi, Đường Thu Bạch chợt có chút loạn nhịp.
"Nhưng mà lấy để sưu tầm, chiếc bút máy này không đắt sao?" Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng nâng mắt, đôi mắt từ ngòi bút kim sắc quét về phía Đường Thu Bạch.
"Cũng tạm, ở trong phạm vi em có thể chấp nhận được." Đường Thu Bạch hoàn hồn, tự nhiên đón nhận ánh mắt của Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân không tỏ ý kiến, chỉ là nụ cười bên môi, càng thêm rõ ràng.
Một hồi lâu, Cảnh Thư Vân lại lần nữa khom lưng, cúi người xuống, ngón tay mảnh khảnh thon dài từ phía dưới tùy ý moi lên một thứ đồ.
Động tác theo quán tính của Đường Thu Bạch còn nhanh hơn cả não bộ, nhanh chóng thò người ra phía trước, hai tay cứng đờ tiếp nhận đồ vật trong tay Cảnh Thư Vân, vì che đậy mà cao giọng hơn đôi chút: "Cảm ơn lão bản."
Cảnh Thư Vân nhàn nhạt liếc nhìn chủ nhân bàn tay, không dùng lực, để cho nàng lấy lại hộp bút máy.
"Hộp đựng bút máy của nhãn hiệu này, xem ra vẫn là kiểu dáng cũ."
"Hả? Lão bản từng dùng bút máy hiệu này sao?" Đường Thu Bạch hỏi.
"Ừ, tôi rất thích."
Cảnh Thư Vân hơi nheo mí mắt, xoay bút máy cầm trong tay, ánh đèn vàng ấm chiếu vào thân bút, như một vì sao rực rỡ lấp lánh, lóe sáng, đồng thời cũng chiếu vào trong mắt hai người.
"Thật sự không phải mua để tặng ai đó sao?" Cảnh Thư Vân nói.
"Không phải......"
Đường Thu Bạch mạc danh đã không còn sức lực, nhưng mà nàng biết, không phải bởi vì Cảnh Thư Vân nhìn thấy những chữ cái tiếng Anh khắc trên kẹp bút, mà là bởi vì, trước một giây, cô thấp giọng nói, cô thích.
Người kia nghe thấy câu trả lời của Đường Thu Bạch, chậm rãi ngước mắt, tiến về phía Đường Thu Bạch lại gần nửa bước.
"Thật không?"
"Thật."
Khoảng cách trở nên rút ngắn, gây cho Đường Thu Bạch chút áp lực, mơ hồ cảm giác được từ trường của chính bản thân nàng, bởi vì Cảnh Thư Vân tới gần mà có sự thay đổi.
Cảnh Thư Vân gật đầu như suy tư gì, một lát sau, chậm rãi nói: Có hơi tiếc."
"Tiếc nuối gì cơ?" Đường Thu Bạch nhìn cô, không hiểu ý cô.
Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch, ánh mắt trở nên nhu hòa, "Tôi tưởng rằng em sẽ tặng cho tôi."
Không gian vốn dĩ khá rộng lớn, bởi vì Cảnh Thư Vân tới gần, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn, không gian cũng trở nên eo hẹp, nhiệt độ xung quanh dần dần leo thang.
Cảnh Thư Vân hơi cong môi đỏ, thoáng chốc trở nên diễm lệ lại hấp dẫn, ánh đèn trên đỉnh đầu nghiêng xuống, chiếu vào gò má cô, làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp khi lọt vào mắt Đường Thu Bạch càng thêm động lòng người.
Chỉ trong nháy mắt Đường Thu Bạch ngửi được làn hoắc hương, tay nàng vô thức siết chặt nắt bút, "Chị như vậy, em sẽ hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?" Tay Cảnh Thư Vân xuyên qua bên người Đường Thu Bạch, hướng ra sau lưng nàng tìm kiếm, gần như là cùng một lúc, Đường Thu Bạch lùi ra sau một bước.
Đường Thu Bạch mím môi không nói tiếp, Cảnh Thư Vân bước theo Đường Thu Bạch.
Cho đến sau hai bước, Đường Thu Bạch dựa vào bàn sách, lui không thể lui, mà Cảnh Thư Vân cũng dừng lại ở cách nàng chỉ có nửa bước.
Thời gian phảng phất như dừng lại, Đường Thu Bạch nhìn vào mắt Cảnh Thư Vân, muốn nhìn ra có cái gì khác biệt, thế nhưng nàng nhìn thật lâu, cũng chỉ có thể nhìn ra nhu hòa cùng nghiêm túc trong mắt Cảnh Thư Vân.
Tay trái của Cảnh Thư Vân vô tình chống ở mép bàn phía sau Đường Thu Bạch, còn một tay khác cầm bút máy, lòng bàn tay nhẹ vuốt v e thân bút.
Đường Thu Bạch bị Cảnh Thư Vân kẹp ở giữa góc bàn và mép giường, Cảnh Thư Vân hơi nghiêng người ra trước, tóc mái vén sau tai, từ bên cạnh rơi xuống, sợi tóc cản trở ánh mắt của Cảnh Thư Vân, cô khẽ nheo nheo mắt.
Đường Thu Bạch yết hầu chuyển động mất tự nhiên, tay cầm nắp bút bởi vì dùng lực mà ấn ra dấu vết, hơi thở ấm áp của Cảnh Thư Vân như có như không phả lên gò má nàng, vị đắng của hoắc hương hòa lẫn cùng vị ngọt của hoa hồng.
Đối với Đường Thu Bạch mà nói, đây càng như là từng đợt lốc xoáy càn quét mà đến, dường như muốn cuốn cả người lẫn tâm của nàng vào tâm điểm cơn lốc.
Dòng máu chảy trong thân thể bất tri bất giác trở nên nóng bỏng, một tia ửng đỏ nổi lên gương mặt Đường Thu Bạch, lúc nàng nghiêng đầu nhìn lại, một bên vành tai của Cảnh Thư Vân cũng mang theo một vệt hồng.
"Hiểu lầm tôi thích em sao?"
Cảnh Thư Vân đè thấp thanh âm đặc biệt hấp dẫn của mình, nhẹ nhàng chầm chậm, toàn bộ ùa vào tai Đường Thu Bạch, theo dòng máu đánh thẳng đến trái tim.
"......"
Đường Thu Bạch đột nhiên nhìn cô, thân thể trở nên cứng đờ, vẫn như cũ không nói một lời, chỉ là mày hơi nhíu bán đứng tâm trạng phức tạp của nàng lúc này.
"Vậy, nếu tôi nói......"
Giọng nói của Cảnh Thư Vân ở bên tai Đường Thu Bạch đột nhiên im bặt, cùng lúc đó bị thay thế bởi tiếng chuông điện thoại cách đó không xa, tiếng chuông vui thích lại đột ngột đem Đường Thu Bạch kéo ra.
Cảnh Thư Vân khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút không vui, nhưng rất nhanh vẫn buông lỏng tay chống trên bàn ra, nghiêng người nhường một bước.
Đường Thu Bạch theo không gian Cảnh Thư Vân nhường ra, nhấc chân đi ra ngoài, không gian trở nên rộng rãi, cho Đường Thu Bạch cơ hội thở phào, nhưng mơ hồ cũng có chút thất vọng, thất vọng không nghe hết lời Cảnh Thư Vân nói.
Đường Thu Bạch ấn nghe điện thoại trước, hít sâu điều chỉnh cảm xúc, thấy rõ hiển thị tên người gọi, mới nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.
"Alo, dì?"
"Không có không có, dì cứ nói đi."
"Gần đây sao? Cháu còn chưa trở về."
"Mẹ cháu bị ngã? Cháu không biết, bọn họ không nói với cháu, nghiêm trọng không?"
"Vâng...... Vâng, ngày mai cháu sẽ lập tức trở về, được, được, cảm ơn dì."
......
Đường Thu Bạch đơn giản nói vài câu, liền cúp điện thoại, đỉnh mày bất giác nhíu lại, tay cầm di động, nhanh chóng vào danh bạ tìm được tên Đường mẹ, gọi đi.
"Trước tiên tìm hiểu tình huống, đừng gấp." Cảnh Thư Vân nhận thấy được tầm quan trọng qua nội dung cuộc điện thoại, đứng ở bên cạnh Đường Thu Bạch an ủi nàng.
"Ừm." Đường Thu Bạch nhẹ giọng đáp lời, nhưng những bước đi đi lại lại trong phòng khách vì sốt ruột đã bán đứng nàng.
Đôi mắt Cảnh Thư Vân chăm chú đi theo nàng, chú ý tình huống của nàng, cho đến khi Đường Thu Bạch cúp máy, buông tiếng thở dài.
"Thế nào?"
"Không có vấn đề gì lớn, mẹ em vì đường trơn nên bị ngã, bác sĩ nói có rạn xương, cần tĩnh dưỡng." Đường Thu Bạch dừng một chút lại nói, "Lão bản, chắc là mấy ngày này em phải xin nghỉ phép."
"Ừ, em về nhà xem thử trước, chuyện công việc, em không cần lo lắng."
Đường Thu Bạch gật đầu, hai người lại khôi phục yên tĩnh như mọi khi, chỉ là bởi vì cuộc điện thoại đột ngột đó, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người vài phút trước, lúc này ngược lại không biết phải tiếp tục như thế nào.
Đầu óc Đường Thu Bạch có chút hỗn loạn, hai mắt vô thần nhìn màn hình di động, tựa như có thể cảm giác được câu nói còn dang dở của Cảnh Thư Vân, là muốn biểu đạt ý tứ gì, nhưng nàng lại cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, hoặc là nói quá đột ngột khiến cả người có chút mông lung.
Đường Thu Bạch cầm điện thoại ngồi xuống sô pha phía sau lưng, Cảnh Thư Vân ngồi ở chếch đối diện nhìn nàng, Đường Thu Bạch thoạt nhìn tựa hồ có chút lo lắng bất an, hơi cúi đầu, hai chân khép lại, ngồi thẳng tắp, ngón tay vô thức vuốt vuốt trên màn hình di động tối đen.
Trong phòng khách, gió lạnh nhè nhẹ, cuốn theo đuôi tóc Đường Thu Bạch xõa sau vai, đón gió ngẫu nhiên tung bay, đèn phòng khách sáng hơn nhiều so với đèn trong phòng ngủ, chiếu vào người nàng ngược lại tôn lên làn da trắng nõn càng thêm lóa mắt.
Cảnh Thư Vân thậm chí còn phối hợp, nhẹ nhàng nheo mắt.
Đường Thu Bạch như là nghĩ đến gì đó, động tác trên tay theo quán tính, nắm chặt di động, tình cờ ngẩng đầu lại vừa lúc đối diện đôi mắt sáng ngời đen nhánh của Cảnh Thư Vân.
Trong ánh mắt Đường Thu Bạch có một tầng sương mù mỏng, che lấp ánh sáng nơi đáy mắt nàng, hoàn toàn khác với ánh mắt lúc Cảnh Thư Vân gần gũi nhìn thấy lúc hai người đứng ở cạnh bàn.
Khi đó trong ánh mắt Đường Thu Bạch ngoại trừ khiếp sợ còn mang theo tia sáng tươi đẹp, lông mi nhẹ nhàng rung động, như là lông chim một khi chạm vào liền sẽ bay xuống.
Ý cười nhàn nhạt nhân cơ hội leo lên khóe môi cong lên của Cảnh Thư Vân, trong mắt cô, Đường Thu Bạch giống như một ngọn lửa đốt cháy ánh mắt cô, trở nên sáng ngời lại ấm áp.
Cảnh Thư Vân chậm rãi chuyển động bút máy trong tay, nắp bút đã trở về trên bút máy và nối tiếp với thân bút, biến thành một chiếc bút máy hoàn chỉnh.
Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt v e chữ cái khắc trên chiếc bút, từ trên xuống dưới, lặp đi lặp lại.
So với tâm trạng gấp gáp trước đó, Cảnh Thư Vân bây giờ có vẻ đã bình tĩnh trở lại, giống như là một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, thời điểm sắp hoàn thành, ngược lại có chút khẩn trương, hạ bút cũng càng cẩn thận càng nghiêm túc hơn, muốn làm đến tốt nhất.
Quan trọng hơn nữa, Cảnh Thư Vân còn muốn xin lỗi lúc trước đã từ chối Đường Thu Bạch, mà hiện tại trong lòng Đường Thu Bạch nhớ mong Đường mẹ, cũng không thích hợp nhắc lại chuyện này.
Bút máy Cảnh Thư Vân cầm trong tay cũng đang nói cho cô biết, thời gian của hai người còn rất dài, còn chữ cái được khắc trên đó là nhắc nhở cô cần phải chuẩn bị thật tốt.
Lúc mạch suy nghĩ đang xuôi dòng, tay Cảnh Thư Vân cầm bút máy, chợt siết chặt.
"Đi ngủ chưa?"
Cảnh Thư Vân ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, truyền vào tai Đường Thu Bạch, Đường Thu Bạch giật mình, ngẩng đầu nhìn cô.
"Ngày mai em phải về nhà, nghỉ ngơi sớm chút." Người kia ngẩng đầu, khóe môi nở nụ cười, nhẹ giọng giải thích.
Não bộ Đường Thu Bạch hoạt động rất chậm, một hồi lâu sau mới trả lời cô.
"Ngủ thôi."
Rõ ràng chỉ là một chữ đơn giản, nhưng khi nói ra, Đường Thu Bạch mới phát hiện giọng chính mình có chút khàn.
......
Đêm khuya, Đường Thu Bạch nằm nghiêng người, trong đầu lại cẩn thận nghĩ lại chuyện đêm nay một lần, mới ý thức được lời trước đó Đường Bác Mẫn từng nói với nàng.
Thì ra thật sự là vậy sao?
Đường Thu Bạch hậu tri hậu giác nghĩ, ý cười dần dần nổi lên trên mặt, lộ ra ở khóe môi, ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt v e, lại không che giấu được niềm vui trong lòng.
Đường Thu Bạch thế nhưng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, không thể tin nổi Cảnh Thư Vân thay đổi tâm ý.
Nhưng đồng thời đáy lòng Đường Thu Bạch cũng mơ hồ mang theo một tia bất an, nàng có chút không dám xác định, hoặc có thể nói là sợ hãi, nỗi sợ xuất phát từ bảo vệ bản thân.
Nàng không phân rõ được Cảnh Thư Vân đối với nàng có phải thật sự thích hay không, hay chỉ là bởi vì cảm động, nghĩ lầm là thích.
______________________________________
Editor: Nhớ thả bình chọn nha =]]