Nhắc đến thuốc thì bọn họ mới sực nhớ ra... Đúng rồi... Rõ ràng Chu Tước đã bị hạ thuốc cơ mà? Thậm chí là để phòng hờ nên bọn họ còn cho liều lượng rất nhiều nữa... Rốt cuộc tại sao Chu Tước lại bình thản đến mức này, một chút tổn thương cũng không có!
Nhưng điều đó bây giờ chẳng còn quan trọng nữa rồi... Bây giờ thứ họ lo lắng chính là cái mạng của bản thân.
Khi này Chu Tước cũng tìm điện thoại của mình, sau đó là nhắn tin cho Bạch Hổ, nhờ anh ấy đưa thêm vài người đến... Dọn xác!
Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng có thể tấn công trong khi cô đang không tập trung, nhưng ai mà có ngờ bọn họ chỉ vừa mới cử động thôi đã bị Chu Tước cắt ngang cố, thậm chí cô còn mỉm cười, nói:
- Suỵt! Đừng ồn!
Vừa rồi Nhiếp Tào Oánh đã đưa vào phòng này tận bảy người nam nhân trai tráng, nhưng chỉ mới có vài phút thôi mà Chu Tước đã giết chết ba người, một người thì vẫn bất tỉnh chưa dậy. Chỉ còn lại ba người đang run rẩy nhìn con ác quỷ ở trước mặt...
Đây mà là Chu Tước sao? Đây mà là một trong tứ đại thần thú sao? Rõ ràng so với ác ma thì Chu Tước còn đáng sợ hơn gấp trăm, gấp vạn lần kia kìa!
Đợi khi Chu Tước đã nhắn xong với Bạch Hổ thì cô cũng nhìn sang ba người còn lại, nhỏ giọng nói:
Các anh muốn sống... Hay muốn chết?Muốn... Muốn sống... Tụi em muốn sống... Chị Tước... Chị tha cho tụi em đi chị... Cầu xin chị đó...Vậy... Các anh đem ba cái xác xấu xí này vào nhà vệ sinh đi... À, đem cả cái tên đang bất tỉnh nữa... Sau đó lau dọn lại chỗ này cho sạch sẽ.Nghe vậy thì ba tên kia cũng gật đầu rồi nhanh chóng làm việc, nhìn một đám nam nhân đang run rẩy mà Chu Tước cũng chỉ biết cười. Trong tình thế này mà cô còn có tâm trạng chụp lại ảnh để làm lưu niệm.
Sau hơn mười phút thì căn phòng bừa bộn với mùi máu tanh cũng đã được dọn sạch, cô nhìn xung quanh một cái, sau đó liền gật đầu hài lòng.
Vốn dĩ ba người kia còn nghĩ rằng bản thân đã được tha mạng rồi, nhưng ai mà có ngờ một trong ba tên lại lén lút muốn ra ngoài báo tin cho Nhiếp Tào Oánh biết tình hình ở trong này.
Bàn tay của hắn ta chỉ vừa mới chạm vào cửa đã bị Chu Tước phóng con dao ghim vào cổ họng, chết ngay tại chỗ!
Thậm chí cô còn cười, nói:
- Đã nói là ngoan ngoãn đi mà.
Bây giờ trong căn phòng đáng sợ này chỉ còn lại hai tên và một ác quỷ sống, hiển nhiên Chu Tước cũng phải nhanh chóng xử lý cái xác đó rồi. Đem hắn ta vào nhà vệ sinh đoàn tụ với đồng đội, còn hai tên kia vẫn quỳ ở dưới đất và không dám hó hé gì nữa.
Còn Chu Tước bây giờ đang cực kỳ thoải mái năm trên giường, chẳng những thế mà cô còn xem tivi trên điện thoại. Tới lúc cô nghe thấy ồn ào ở bên ngoài liền gọi hai tên khốn kia lên giường với mình, nhưng hai tên đó chỉ vừa mới leo giường đã bị Chu Tước dùng một cây đinh lớn đóng thẳng vào tim. Cô còn tốt bụng vuốt mặt cho hai kẻ đó nhắm mắt xuôi tay.
Hiển nhiên trước khi Nam Cung Mộ đi vào thì Nhiếp Tào Oánh còn mở cửa, nói:
- Vào vị trí!
Nhưng tiếc thật đó, bây giờ chỉ còn lại một mình Chu Tước là có thể đáp lời của cô ta thôi. Mà nếu như cô đáp lời thì cô sợ rằng Nhiếp Tào Oánh sẽ không thể nào diễn tiếp được.
Sau đó Chu Tước còn đem hai cái xác cuối cùng ném vào nhà vệ sinh, sau đó lại thoải mái nằm trên giường hưởng
thụ.
Trò biểu diễn của Nhiếp Tào Oánh... Bắt đầu!
(...]
Nhiếp Tào Oánh lúc này liền hớt ha hớt hải chạy đến chỗ của Nam Cung Mộ, nói:
- A Mộ... Anh đừng nóng, em nghĩ chắc là Hỷ Hoan nhìn nhầm thôi, làm sao có chuyện Chu Tước cấm sừng anh qua lại với tên khác đúng không?
Nam Cung Mộ cũng không muốn nói, dù rằng anh biết đây chỉ là cái kế rẻ tiền của Nhiếp Tào Oánh thôi, nhưng anh cũng rất không hài lòng. Chỉ cần nghĩ đến em bé của anh, con chim xinh đẹp của bị đem lên giường cùng với lũ ô hợp là cũng đủ khiến anh điên tiết rồi.
Cuối cùng, thời khắc huy hoàng của Nhiếp Tào Oánh cũng đã đến, cô ta bề ngoài thì lo lắng nhưng bên trong lại vô cùng vui vẻ phấn khích, thậm chí Thanh Long còn nhìn thấy cô ta đang cười thỏa mãn nữa kìa.
Ban đầu họ còn tưởng rằng Nhiếp Tào Oánh cũng được xếp vào hàng thông minh, ít nhất thì muốn đấu với Chu Tước cũng phải có não một chút chứ. Ai mà có ngờ... Nhìn cũng sáng sủa thông minh, thậm chí là bọn họ đang hóng thử xem kế hoạch của cô ta là gì để còn tìm cách hưởng ứng, nhưng mà sau khi nghe xong kế hoạch... À nhầm, nghe xong lời kể của Nhiếp Tào Oánh thì họ cũng phải nhịn cười lắm mới đến được đây.
Còn tưởng là thông minh thế nào uổng công họ đánh giá cô ta cao như vậy. Vậy mà Nhiếp Tào Oánh bày ra một cái trò...
Hơi non!