Buổi sáng ngày hôm sau.
Chu Tước đã được Niệm Niệm chuẩn bị vô cùng hoàn hảo, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp, nay lại còn thêm chiếc váy tôn lên vóc dáng mảnh khảnh, nước da trắng ngần, lại thêm cái thần thái lạnh lùng, không hề ngoa khi nói rằng Chu Tước chính là một cực phẩm mỹ nhân mà ai ai cũng ao ước.
Ban đầu khi Nam Cung Mộ nhìn thấy cô cũng có hơi bất ngờ, nhưng rồi sau đó anh cũng mỉm cười đưa tay ra, nói:
- Hôm nay em phải diễn cho tốt đấy, Tiểu Tước Tước.
- Không cần anh nhắc.
Nói xong Chu Tước cũng đặt tay mình lên tay của Nam Cung Mộ, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội nắm tay cô rồi, thậm chí là anh còn nhẹ nhàng kéo cô lại, đưa tay ôm lấy eo cô, cúi thấp người một chút, một mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào liền chảy thẳng vào mũi anh, khiến cho Nam Cung Mộ cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi rồi.
- Tiểu Tước Tước, hôm nay em đẹp lắm.
Cô nhìn anh, sau đó cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Vậy sao? Phải như vậy thì mới xứng là vợ sắp cưới của ông trùm chứ... Đúng không... A Mộ?
Một tiếng A Mộ của Chu Tước đã hoàn toàn đem trái tim của Nam Cung Mộ bay lên cành cây rồi, dù rằng hiện tại Bạch Hổ đang đứng cách họ khá xa, nhưng cậu ấy cũng nghe thấy tiếng tim đập của Lão đại nhà mình. Bạch Hổ cũng chỉ biết thở dài, khổ thân Lão đại, yêu ai không yêu, ai dính ngay một con nhỏ không thích tình yêu.
Thôi thì... Cố chấp thì ráng chịu chứ ai mà cứu được.
[...]
Vừa bước ra khỏi xe là Nam Cung Mộ đã hối hận rồi, đáng lẽ ra anh không để cô gái của mình ăn mặc quyến rũ như thế này. Ngay lập tức anh liền cởi áo khoác của mình ra vào choàng lên cho cô, còn nói:
- Không có lệnh của anh, tuyệt đối không được cởi áo khoác ra, em nghe rõ chưa?
- Đã rõ.
Sau khi đã nhìn tới nhìn lui, nhìn trước nhìn sau, xác định rõ ràng là Chu Tước đã không còn quá quyến rũ thì anh cùng cô cũng đi vào hội trường bữa tiệc, đi theo anh hôm nay chỉ có Bạch Hổ mà thôi.
Đương nhiên ai nấy cũng biết anh có thân phận không đơn giản, nên cũng biết ý mà tự động né qua một bên.
Lúc này anh cũng đã nhìn thấy người cha đáng kính của mình đang đứng tiếp chuyện với gia đình vợ của ông ấy.
Nhưng đó không phải là ông bà ngoại của anh!
Để nói đúng hơn về Nam Cung gia... Thì Nam Cung Quách chính là cha ruột của anh, mẹ ruột tên là Lâm Mộ Điềm nhưng không may qua đời sớm. Cha anh lại tái hôn với một người phụ nữ họ Bạch, tên là Bạch Nhã Tâm, sau đó Nam Cung Quách và Bạch Nhã Tâm có với nhau hai người con, chính là Nam Cung Vũ và Nam Cung Hỷ Hoan.
Chỉ cần nhìn một nhà bốn người vui vui vẻ vẻ, đến mức quên luôn ngày giỗ của mẹ anh... Thì cũng đã đủ khiến cho Nam Cung Mộ tức đến sôi máu rồi.
Chu Tước nhìn anh, sau đó cũng đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía Nam Cung Quách, nói:
- Hay tôi giết ông ta nhé?
Nam Cung Mộ nhìn cô, sau đó cũng chỉ phì cười, nói:
- Được rồi, em đừng manh động như thế. Giết ông ta chỉ khiến tay em bị bẩn thôi.
- Vậy... Hay là tôi thiến Nam Cung Vũ? Để cho cậu ta không sinh con được nữa, tới đó thì lão già kia cũng phải đến cầu xin anh thôi.
Nam Cung Mộ cạn lời... Cô gái này sao mà có thể nói ra mấy câu kịch tính như thế mà mặt mày vẫn không đổi sắc vậy?
Ở trong bữa tiệc được một lúc thì Nam Cung Vũ - thằng em trai cùng cha khác mẹ của anh cũng đã đến, chẳng những thế mà bên cạnh cậu ta còn có vị hôn thê gần mười năm của anh - Nhiếp Tào Oánh, hiển nhiên cũng có cả sự xuất hiện của cô em gái cùng cha khác mẹ - Nam Cung Hỷ Hoan.
Ba người họ nhìn anh, sau đó lại nhìn sang Chu Tước.
Nam Cung Hỷ Hoan nói:
- Anh cả, cô gái này là ai vậy? Hình như cô ấy là đàn em của anh đúng không?
Nam Cung Vũ lúc này còn định đưa tay trêu ghẹo Chu Tước.
Nói thật thì Bạch Hổ không sợ Nam Cung Vũ bị Lão đại đánh chết đâu, mà anh ấy sợ Nam Cung Vũ sẽ chết trước khi biết rõ nguyên nhân tại sao mình chết cơ.
- Nhị thiếu, phiền cậu đừng chạm tay vào tôi... Nếu như tôi lỡ tay thì cậu phải đi tháo xương tay đấy!
Nam Cung Vũ nhìn cô, rồi lại mỉm cười nói:
- Chị Tước Tước à, dù rằng chị lớn hơn tôi một tuổi, nhưng mà tôi vẫn được tính là chủ nhân của chị đó.
- Vậy sao? Tôi không quan tâm lắm, đến cả chủ nhân trực tiếp của tôi... Tôi còn chẳng muốn để tâm, cậu... Là cái thá gì chứ?
Nam Cung Mộ: "..." Bé ơi, sao bé nói vậy? Bé nói vậy anh buồn đó bé!
Bạch Hổ: "..." Làm riết tưởng nhỏ này mới là đại ca không á! Mà cũng đúng thôi... Ai kêu nó có chỗ chống lưng to bự quá làm gì. Yêu người ta thì chịu thôi, Lão đại à, tôi rất thương anh, nhưng tôi cũng rất tiếc... Ai kêu đâm vô nhỏ đó chi!