Sau khi mọi chuyện đã bàn xong với bang Ái Tước thì Nam Cung Mộ cũng nhanh chóng bế Chu Tước về nhà, chỉ mới về đến nhà là anh đã kéo cô đi lên phòng. Ngay lập tức đem Chu Tước áp lên cửa, anh có hơi nhíu mày, nói:
- Chu Tước! Hiện tại mối quan hệ của chúng ta là gì?
Chu Tước cũng nhìn anh, sau đó nói:
- Hẹn hò...? Chắc thế.
- Em!
- Được rồi. Rốt cuộc thì anh đang tức giận cái gì? Rõ ràng thứ anh muốn là lô hàng của Bạch Trạch, chẳng phải tôi đã mang về cho anh rồi à?
- Nhưng em đã hứa sẽ đi chơi với tên khốn đó một ngày! Cũng đâu phải em không biết tên khốn Mạnh Thuận Hiên đó thích em. Lỡ như hắn ta thừa nước đục thả câu thì sao? Chẳng phải là anh sẽ mất vợ à?
Chu Tước nhìn anh, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài, nhưng tới khi nhìn thấy dáng vẻ có chút "ấm ức" của anh thì cô cũng hơi ngạc nhiên, đến đây cô cũng đưa tay chạm vào gương mặt của anh. Vốn dĩ Nam Cung Mộ còn nghĩ rằng tiếp sau đó là một màn vô cùng cảm động, nhưng ai mà có dè Chu Tước lại trực tiếp ép mặt anh lại, sau đó nói:
- Không hiểu sao năm đó tôi lại theo anh nữa!
Vốn dĩ là Nam Cung Mộ chỉ mới ấm ức thôi, bây giờ là anh đã trực tiếp chuyển sang mếu máo rồi, năm đó rõ ràng là Chu Tước tự nguyện đi theo anh, từ đầu đến cuối anh chưa hề ép buộc cô cái gì. Vậy mà bây giờ cô lại dám chê anh!
- Tôi chỉ nói là cùng Mạnh Thuận Hiên đi chơi, nhưng tôi có nói là đi riêng với hắn đâu?
Nam Cung Mộ nghe qua thấy cũng có lý, cô cũng chỉ là gật đầu đi chơi với hắn, nhưng con chim xinh đẹp nhà anh đâu có nói là sẽ đi một mình đâu?
Đến đây Chu Tước mới nói tiếp:
- Đã nói rồi, đừng có nghĩ lung tung, anh có danh phận, còn hắn thì không. Chính thất mà sao hay so đo quá vậy?
Nghe Chu Tước nói thì Nam Cung Mộ cũng đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó còn chủ động hôn lên môi cô một cái. Nếu là trước kia thì chắc anh đã bị ăn đấm rồi, nhưng hiện tại anh là người có danh phận được con chim xinh đẹp công nhận, đương nhiên anh cũng rất hiên ngang và vô cùng tự tin để hôn cô.
[...]
Sau khi xử lý xong chuyện về lô hàng thì mọi người cũng rất là ngạc nhiên, vốn dĩ mọi người đều đã chuẩn bị xong cho chuyện phải ở địa bàn của Ái Tước ít nhất là nửa buổi, không ngờ chỉ cần Chu Tước xuất hiện, mọi chuyện liền được giải quyết trong vòng chưa đến ba tiếng.
Vì công việc được giải quyết xong quá nhanh nên ai nấy đều trở thành kẻ rảnh rỗi.
Mọi người ngồi nhìn nhau đầy chán nản, lúc này Huyền Vũ cũng nói:
- Hay là chúng ta đi chơi đi?
Bạch Hổ liền nhìn cậu ta, lại nói:
- Lão đại không cho phép thì tôi đố cậu dám đi đó.
- Nhưng bây giờ Lão đại và con chim Tước đó đang dây dưa ở trên phòng. Không biết tới khi nào mới ra, chẳng lẽ cả đám chỉ biết ngồi đây?
Lúc này Bạch Hổ còn đang định nói gì đó thì anh ấy đã nhìn thấy Chu Tước và Nam Cung Mộ từ trên tầng đi xuống, bình thường thì Lão đại phải đi trước, còn thân cận ở phía sau, nhưng với cái tình hình rất là tình hình này thì anh ấy sẽ không quá ngạc nhiên khi người đứng phía trước là Chu Tước, còn Nam Cung Mộ thì thiếu mỗi vẫy đuôi đi theo thôi.
Niệm Niệm cũng nhìn hai người họ, lại nhỏ giọng nói:
- Chị Tước biết cách dỗ Lão đại thật đó. Vừa rồi còn mặt mày đằng đằng sát sát, chỉ mới có vài phút đã vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Còn cười là còn khổ.
Ai nấy đều gật đầu, đúng thật... Lão đại còn cười ngày nào là còn khổ ngày đó, nhưng họ vẫn hi vọng Lão đại khổ.
Ngồi xuống ghế sofa, còn chưa đợi ai nói gì thì Huyền Vũ lại nói:
- Chu Tước, đợi sau khi lấy xong lô hàng này thì chúng ta có được ở lại đây chơi vài ngày không?
- Được.
- Thật hả?
- Ừ, chơi đến khi nào cậu chết thì thôi. Sẵn lấy chỗ này làm mồ chôn cho cậu luôn.
Huyền Vũ: "..." Không được đánh! Không được mắng! Không được nặng lời! Con chim này là bà chủ tương lai của mình, phải nhịn... Phải nhịn...
- Vậy sau khi chuyến này xong thì chúng ta sẽ làm gì?
- Đầu tiên là Bạch Hổ và Cùng Kỳ, hai người phải đến Vinh Quốc để điều tra về bang Kì Lam Ngư, theo như những gì mà Cùng Kỳ cung cấp thì dường như lão Lam đang bỏ túi không ít tiền. Tiếp theo là Thanh Long, Thao Thiết và Hỗn Độn, ba người sẽ phụ trách giám sát về lô thuốc súng ở Trầm Quốc. Niệm Niệm và em sẽ định tuyến đường ngắn nhất để đưa thuốc súng về Thanh Quốc an toàn. Tạm thời nhiệm vụ là thế.
- Ủa chim? Công việc của tôi đâu?
- À quên mất, đúng là cậu cũng có chuyện cần làm.
- Phải vậy chứ.
- Cậu sẽ làm trợ tá cho Đào Ngột. Làm chân sai vặt cho em ấy! Đồ con rắn rùa ngu ngốc!
Huyền Vũ: "..." Con chim chết tiệt, rõ ràng là nó chơi mình!