Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao

Chương 62: Em Chính Là Ánh Dương




Đường Ly vẫn còn truyền dịch, hình như rất mệt cho nên cô ngủ rất ngon, cũng cod thể nói kể từ ngày anh đi cô chưa có ngày nào là yên giấc. Mộ Triết Viễn là tâm can là mạng sống.

Anh ở bên cạnh cô xuyên suốt, Mộ Triết Viễn nói với Chu Yến Tây, quyên góp nội thất, lẫn vật chất lẫn lương thực đến chùa, mỗi năm đều sẽ tài trợ cho chùa. Ngày anh đến đó tạ lỗi cuối cùng được vị trụ trì ở đó cứu mạng, bây giờ cũng chính ở đó là nơi mà cô gái của anh đến cầu nguyện cho anh là nơi anh phát hiện ra.

Làm trái ý trời là không được, anh có cô anh có bé con với anh như vậy đã là quá đủ rồi. Sau này anh sẽ không buông vũ khí cho những băng đảng khác, chỉ giao dịch cung cấp cho Chính Phủ.

Mộ Triết Viễn mân mê mu bàn tay của cô, anh áp lên má mình khẽ nhắm mắt cảm nhận, trong lòng anh từ đầu đã mặc định là Đường Ly nhưng người như anh trước giờ sống máu lạnh cho nên không cảm nhận được tình cảm bản thân dành cho cô.

Ngón tay của cô khẽ động đậy khiến anh giật mình mở mắt nhìn cô, mi mắt cô cũng chớp chớp mấy cái gương mặt cao có đầy khó chịu, cô mở mắt ra đón nhận ánh sáng của mặt trời vào buổi sáng, mùi thuốc khử trùng khiến cô vô cùng khó chịu.

Đưa mắt nhìn sang anh vẫn đang nắm lấy tay mình, ánh mắt của cô nhàn nhạt rồi rút tay khỏi bàn tay anh một cách lạnh lùng. Mộ Triết Viễn cúi mặt nhìn cô, gương mặt anh hiện lên sự hối hận mấp mấy môi “Tiểu Ly!..”

“Không phải nói không quen sao?” Đường Ly lạnh lùng nói lại những gì anh đã nói, không phải nói là không quen biết sao? Gọi cô thật mật như vậy chỉ khiến cô muốn đánh chết anh.

Mộ Triết Viễn quỵ gối xuống trước sự ngỡ ngàng của cô, cô nhìn anh khó hiểu “Anh làm gì vậy?”

“Anh sai rồi, em đừng tức giận, anh nhận lỗi với em, em muốn phạt thế nào cũng được, anh khoonh cố ý đẩy em ra xa anh chỉ là… Con người anh không tốt nếu ở cạnh anh em sẽ lại gặp nguy hiểm, sẽ tổn thương, anh khiến em tổn thương nhiều như vậy anh không muốn em phải chịu cho nên mới không dám đến gần em… Vậy nên em đừng tức giận có được không?” Anh nhìn cô, vẻ mặt vừa ân hận vừa hối lỗi, anh thật sự đã rất muốn đánh chết chính mình, anh sợ cô tổn thương nên đẩy cô ra xa nhưng cuối cùng lại khiến cô rơi nước mắt.

Cô không nhỏ mọn không muốn đôi co với anh, cô nhìn anh gương mặt tái nhợt “Anh nhìn thấy em sợ nguy hiểm sao? Mộ Triết Viễn con người anh thật sự ích kỷ, anh không hỏi em, lại muốn đẩy em ra xa, là anh muốn vứt bỏ em… Anh là tên khốn kiếp.” Cô tức giận cũng không dám trút giận lên người anh chỉ có thể vừa uất ức bật khóc vừa mắng.



“Anh sai rồi, anh là tên khốn! Em đừng khóc, ngoan em khóc anh đau lòng sắp chết rồi, anh nhận lỗi, anh không vứt bỏ em, anh yêu em còn hơn cả mạng mình sao có thể vứt bỏ em chứ.” Mộ Triết Viễn đứng dậy anh đỡ lấy cô ngồi dậy ôm cô vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô dỗ dành bé con nhà anh.

Đều là anh không tốt khiến cô uất ức đến mức này.

Đường Ly được anh ôm vào trong lòng cô càng khóc nhiều hơn, nấc lên từng tiếng một như một đứa trẻ “Tên khốn nhà anh lại vứt bỏ em, em đợi anh về lâu như vậy anh lại không đến tìm em, còn cố tình trốn tránh em… Anh không cần em nữa… Hức…hức…” Kể từ khi mang thai cô nhạy cảm đến đáng sợ, cứ động phải là bật khóc, cô càng khóc anh càng đau lòng.

Anh nâng mặt cô lên, gương mặt nước mắt lắm lem khó coi, anh lai nước mắt cho cô, khẽ hôn lên mi mắt cô một cái, anh tựa trán mình vào trán cô, đau lòng lên tiếng “Là anh không tốt, anh là tên khốn. Bé con em đừng khóc, anh sẽ không trốn nữa, đời này cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù kiếp sau anh phải xuống địa ngục anh cũng sẽ không rời khỏi em nửa bước. Đường Ly ngoan, đừng khóc anh giao mạng sống anh cho em, em muốn thế nào anh đều nghe theo em, có được không?” Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái, bao nhiêu sự cưng chiều đều dành cho cô.

Tiếng nấc của cô vẫn vang lên, cơ thể cũng run rẩy, cô nhìn anh, gương mặt anh tuấn xen lẫn sự kiêu ngạo hình như bị thương rồi. Cô lấy tay khẽ chạm gò má của anh “Anh đừng đẩy em ra nữa, em không sợ chết đâu, em chỉ sợ anh không còn nữa rồi vứt bỏ em.”

“Ừm, sau này ở bên cạnh em không rời nửa bước, đợi em xuất viện anh sẽ nhận lỗi chịu phạt. Bây giờ anh đưa em đi vệ sinh cá nhân, sau đó ăn sáng một chút, em gầy quá rồi.” Mộ Triết Viễn gật đầu, vuốt ve lau nước mắt trên má của cô.

Đường Ly lắc đầu, cô cúi mặt “Không muốn, em muốn anh ôm em một chút nữa, em cũng muốn xuất viện, em không muốn ở lại đây đâu…” Cô ghét bệnh viện, thật sự rất ghét bệnh viện, ở đây vừa khó chịu vừa ngột ngạt.

Anh ôm cô vào lòng mình, từng chút một dỗ dành “Nghe theo em, em muốn gì anh đều nghe theo. Không muốn ở lại thì chúng ta về nhà, dù sao ở nhà chúng ta vẫn thoải mái hơn.” Anh cảm thấy lần này cô muốn chạy cũng không được nữa.

Suốt khoảng thời gian dài dư vậy, anh đã cho cô rất nhiều lần chạy trốn khỏi anh, lần này cho dù Diêm Vương đến anh cũng sẽ không rời khỏi cô dù chỉ một bước nhỏ.

Cô là ánh dương chiếu sáng của đời anh, anh yêu cô hơn cả mạng sống, anh bước ra từ nơi tâm tối của xã hội đáng ghét chỉ có cô là người soi đường cho anh, cam tâm tình nguyện đón nhận anh.