Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 7




"Rốt cuộc cô và tổ chức BlackWolf có quan hệ gì với nhau?"

Nghe anh hỏi câu này mặt cô bỗng tái lại, hai tay nắm chặt bởi cứ nghe thấy tên bọn chúng là cô lại cảm thấy kinh tởm. Cô ngồi xuống giường giọng nói đầy căm phẫn trả lời anh:

"Không đội trời chung"

Anh có vẻ nghi ngờ câu trả lời của cô bèn dùng tay nâng cằm cô lên hỏi lại:

"Đừng tưởng sẽ qua mặt được tôi, nói…cô là người của bọn chúng đúng không? Bây giờ bọn chúng đang ở đâu?"

"Nếu tôi là người của bọn khốn đó đã không bị lôi đến sàn đấu giá, sống dở chết dở trước sự đối xử tàn bạo của chúng. Nếu tôi biết bọn chúng ở đâu đã không đến lượt anh hỏi, tôi sẽ là người giết bọn chúng đầu tiên"

Anh lấy ra một khẩu súng chĩa vào đầu cô:

"Cô biết hậu quả của việc nói dối là gì rồi chứ?"

Cô nhìn khẩu súng bèn bật cười, cô không hề tỏ ra sợ hãi thậm chí còn đứng dậy tiến gần đến đầu súng hơn.

"Có vẻ anh rất thích đe dọa người khác bằng cách này. Vậy thì…bắn đi, những thứ anh cần tôi đã nói hết rồi. Bắn đi"

"Cô tưởng tôi không dám sao?"

Cô nhìn anh, ánh mắt đầy khiêu khích:

"Ha…Cảnh sát các người cầm súng quen rồi thì tôi còn tưởng với không tưởng gì nữa. Chỉ mong một điều sau khi tôi chết anh có thể giúp tôi giết chết người của Sói Đen là được rồi"

Cô nhắm mắt lại. Anh nhìn cô chăm chăm, khẩu súng trên tay vẫn chĩa về hướng cô. Anh không ngờ trên đời này lại có kẻ không sợ súng của anh. Không gian yên tĩnh một lúc, anh từ từ bỏ súng xuống, đưa hai tay vào túi quần và bước ra ngoài. Cô mở mắt ra thì thấy anh đã cất súng đi, trước khi đi anh còn nói:

"Cô đi được rồi"

"Cái gì? Anh chuộc tôi về chỉ vì nghi tôi là người của tổ chức Sói Đen sao?"

"Nhìn cô tôi chắc là cô sẽ không nói dối. Cô có thể rời đi được rồi"

"Anh đang đuổi tôi đi sao?"

"Cô chẳng biết chút gì về Sói Đen và bản thân cô lại là phụ nữ. Để cô lại cũng không tiện, đi đi"

Cô đứng sừng sững nhìn anh bước ra khỏi phòng. Người đàn ông này thật buồn cười tốn mất 10 tỷ để chuộc cô bây giờ lại cứ thế bảo cô đi, chẳng phải là mất cả gốc lẫn lãi sao?

Anh về phòng của mình, phòng riêng của anh được bố trí rất gọn gàng, có hẳn một tủ kính toàn huân chương và giải thưởng. Anh tới ngăn tủ lấy ra một tấm ảnh đen trắng, trên đó là hình của một người phụ nữ và một đứa trẻ nhưng đã hơi mờ. Anh nhìn tấm ảnh một lúc nước mắt tự nhiên rơi xuống, bao nhiêu hình ảnh trước đây khi anh còn nhỏ bỗng chốc ùa về.

Người trong hình là mẹ anh, trước đây bà là người của Sói Đen là một nữ điệp vụ của chúng. Lúc đó ba anh cũng là cảnh sát ông gặp mẹ anh giống với hoàn cảnh anh gặp cô vậy. Ba anh gặp mẹ anh ở trong đồn cảnh sát lúc đó hai người đã nảy sinh tình cảm. Người của Sói Đen phát hiện mẹ anh có tình cảm với một cảnh sát nên đã đuổi khỏi tổ chức, chưa dừng lại ở đó sau khi mẹ anh rời đi bọn chúng liên tục truy sát bà để bịt đầu mối. Ba anh đưa mẹ anh rời khỏi đây để giữ an toàn, cảnh sát lúc đó hoàn toàn vô hại với chúng, sau khi sinh anh ra được 5 năm thì mẹ anh bị bọn chúng bắn chết ngay trước mặt anh. Chứng kiến mẹ mình chết trước mặt mình anh đã có khoảng thời gian rơi vào trầm cảm, luôn trách bản thân vì không thể cứu được mẹ mình. Cũng vì thế anh cũng ghét ba vì ông ấy không hề có ý định trả thù cho mẹ. Sau này anh tự mình phấn đấu trở thành cảnh sát đường đường chính chính để truy tìm bọn người năm xưa. Đối với anh làm chuyện này cũng chỉ vì một từ "Hận".



Hôm sau,

Cô tìm cách liên lạc với Giản Phong và hẹn gặp Giản Phong ở quán cà phê gần đó. Cô đội mũ lưỡi trai màu đen, bộ dạng lén lút rồi rời khỏi biệt thự Lục gia. Cô thành công ra khỏi đó liền bắt xe ra quán cà phê gặp Giản Phong.

Giản Phong nhận được tin tức của cô liền vui mừng khôn xiết. Mấy ngày không có liên lạc gì của cô làm Giản Phong lo lắng liên tục.

"Anh, em ở đây"

Cô thấy Giản Phong ở phía trước liền vẫy tay ra hiệu. Nhìn thấy cô Giản Phong lập tức chạy đến ôm chặt lấy cô.

"Dịch Nhi"

"Giản Phong, anh sao thế?"

"Mấy ngày qua em đã ở đâu vậy?"

Cô khẽ đẩy Giản Phong ra và trả lời:

"Chuyện dài lắm chúng ta vào trong rồi nói"

Hai người vào trong quán cà phê, vừa nói chuyện vừa đề phòng xung quanh. Cô nói hết mọi chuyện cho Giản Phong, Giản Phong nghe xong liền tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

"Bọn khốn kiếp đó đúng là không phải người"

"Suỵt anh nhỏ tiếng chút"

Giản Phong nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.

"Vậy bây giờ em đang ở đâu?"

"Lục Nam Thành của sở cảnh sát Thiên Du đã chuộc em, em đang ở nhà riêng của anh ta"

"Cái gì?"

"Em định sẽ ở đó một thời gian"

Giản Phong liền phản đối:

"Không được, anh ta là cảnh sát đấy"

"Chính vì là cảnh sát nên em mới ở lại. Lục Nam Thành cũng đang điều tra về Sói Đen, nếu em ở đó sẽ có thể nghe ngóng được chút ít từ anh ta"

"Nhưng…"

"Anh yên tâm, anh ta sẽ không làm khó em đâu"

Giản Phong nhìn cô ánh mắt long lanh đầy suy tư, điều Giản Phong lo lắng đâu phải vậy.

"Vậy được. Em phải cẩn thận đó"

"Anh nhớ phải bảo vệ tốt cho Giản Đan và bác Giản, bọn chúng đã tìm được ba em sẽ nhanh thôi bọn chúng cũng sẽ tìm tới bác Giản"

"Anh biết rồi"

"Gửi lời hỏi thăm của em tới bác Giản và Giản Đan, đến lúc em phải về rồi"

"Ừ"

Cô đứng dậy đội mũ rồi rời đi. Nhìn cô dưới lớp quần áo da bó người, mặc dù dáng cô rất chuẩn nhưng Giản Phong cũng nhìn ra cô đã gầy đi nhiều. Giản Phong nhìn theo cô sau khi đi khuất mới đứng dậy trở về.

Cô trở về biệt thự Lục Gia đứng ngoài cổng ngước mắt nhìn lên căn nhà to lớn này.

"Lục Nam Thành nói nếu mình ở lại sẽ phải trả phí nhưng anh ta không hề nói phí là tiền hay cái gì khác cả. Hừ…"

Cô bỏ hai tay vào túi áo bước vào trong. Căn nhà to thế này đương nhiên sẽ có nhiều người hầu, cô nhìn qua nhìn lại thì thấy đám người hầu ấy đều mặc đồ của hầu gái. Cô nảy ra một ý gì đó bèn đi tới tìm một cô hầu rồi hỏi:

"Này cô, bộ đồ này còn thừa không?"

"Vẫn còn vài bộ ở trong kho"

"Cô có thể dẫn tôi tới đó được không?"

"Vâng, đi theo tôi"

Cô tới nhà kho chọn bộ đồ vừa với mình nhất rồi đem lên phòng. Cô thay bộ đồ đó rồi đứng trước gương nhìn ngắm.

"Cũng không tệ. Hừm…mình đã hạ mình xuống để làm người hầu của căn nhà này coi như là trả phí cho anh ta"